Powered By Blogger

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

BÀI THƠ CÓ MỘT NIỀM TIN

CÓ MỘT NIỀM TIN 
Có gì đâu, sao em lại bâng khuâng !
Ta gặp nhau, nợ duyên từ kiếp trước
Em là nửa phần đời còn lại 
Anh gặp em, yêu say đắm em thôi...


Em quay quắc giữa dòng đời nghiệt ngã
Nợ nhân sinh cơm, áo, gạo, tiền...
Quay vun vút, đêm ngày em mệt mõi
Nên bi quan em oán trách cuộc đời...


Hạnh phúc  trong tầm tay với 
Không phải là hư ảo giữa thinh không
Bằng lý trí và con tim cháy bỏng ! 
Nửa phần đời, mãi mãi bên nhau...


Anh khắc khoải nổi niềm thương nhớ 
Nơi phương xa, em vất vả đêm ngày
Em nên nghĩ, nợ đời ta phải trả !
Trót sinh ra, sống kiếp một con người...


Anh lạc quan, tin tưởng tương lai
Môi vẫn nỡ nụ cười thách thức
Nào khó khăn, định kiến cuộc đời !
Trong kiêu hảnh, anh vững vàng tiến bước...


Thôi em nhé, người anh yêu mến 
Hãy cùng anh, ánh mắt vững niềm tin
Đời thách đố, ta vui lòng tiếp nhận 
Vì yêu nhau ta phải thắng cuộc đời...


Buổi sáng, ngày 28 tháng 02 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH


Ca khúc "ĐỜI ĐÁ VÀNG"
Sáng tác : Vũ Thành An     Tiếng hát : Võ Hạ Trâm


BÀI THƠ BUỔI TRƯA NHỚ MẸ

BUỔI TRƯA NHỚ MẸ

Hỡi Thượng đế !
Con muốn đổi bông Hồng màu trắng
Vu Lan buồn, cài ngực áo năm xưa 
Thành màu đỏ, con ngở như còn mẹ
Có được không Thượng đế của muôn loài ?


Người là đấng tối cao muôn trượng
Chúng sinh linh đặt dưới tay Người
Hồn mẹ con trong muôn vạn linh hồn
Người đã nhận hay Người chưa nhận ?


Con kính gửi linh hồn thân mẩu
Về dưới Người chờ đợi kiếp sau...
Để là mẹ của con muôn kiếp 
Bởi tử sinh, qui luật của Người...


Buổi trưa, ngày 27 tháng 02 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH



Ca khúc "LÒNG MẸ"
Sáng tác : Y  Vân       Tiếng hát : Hương Lan

Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

BÀI ĐĂNG VỀ NHỮNG MỐI TÌNH THƠ


VỀ NHỮNG MỐI TÌNH THƠ...
Mến tặng tất cả bạn bè tôi trên mái nhà thân yêu Google+

          Tôi đã đăng nhập vào mạng Google từ năm 2004. Dạo đó, tôi quan niệm Google chỉ là một công cụ, một giải pháp phục vụ (miễn phí) cho việc kinh doanh chung của công ty mà thôi. Nhớ lại hồi ấy, mái nhà Google+ chung của chúng ta còn vắng lắm, số lượng bạn bè tham gia chưa đông vui, náo nhiệt như bây giờ...

          Nói về mạng cộng đồng Google+ thì thật là phong phú về nội dung, bao la về kết nối. Hàng triệu triệu con người tham gia, trong đó có tôi và các bạn trong vòng kết nối. Trong phạm vi bài viết này, tôi chỉ nói về một chủ đề mà tính chất và nội dung của nó gần như chiếm đa số comment trên Google + đó là "Những mối tình thơ". Bây giờ, chúng ta tản mạn với nhau về nội dung này các bạn nhé...

          Bàn về "Những mối tình thơ" thì chúng ta phải nói về "Người làm thơ" và "Người cảm nhận lời thơ" vì họ chính là Chủ thể tạo ra "Những mối tình thơ"...


VỀ "NGƯỜI LÀM THƠ"
          Trong cỏi riêng sâu thẳm của mỗi một con người ít, nhiều đều đã có sẳn một tâm hồn thơ văn. Hồn thơ được hình thành từ khi chúng ta mới mở mắt chào đời, tiếng võng đưa, lời mẹ hát ru...những làn điệu ca dao ru ta vào ngiất ngủ đầu đời thấm dần vào hồn ta theo ngày tháng, hình thành trong lòng ta một hồn thơ lãng mạn, bay bỗng...

          Bà mẹ làng quê Nam bộ với giọng hát ru bình dị, dạy con từ thưở sơ sinh về chữ Nhân, về cách sống làm người trong cuộc đời :


"Bầu ơi thương lấy bí cùng
tuy là khác giống nhưng chung một giàn"

Ru con bằng những lời ru ngộ nghỉnh :

"Chiều chiều vịt lội cò bay
Ông voi bẻ mía chạy ngay vô rừng
Vô rừng bứt một sợi mây
Đem về thắt gióng cho nàng đi buôn"

"Con mèo mà trèo cây cau
Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà
Chú chuột đi chợ đường xa
Mua mắm, mua muối giỗ cha con mèo"


Dổ dành cho con an giất :

"Ầu ơi, con ơi con ngủ cho ngoan
Mẹ còn đi chợ đường xa chưa về..."

          Bà mẹ làng quê Bắc bộ sâu lắng trong lời ru đưa con vào giất ngủ, mơ về một khoảng trời xanh thẳm với cái Cò, cái Vạc, cái Nông, cánh đồng lúa vàng trỉu hạt...

"Cái cò, cái vạc, cái nông
Sao mày giẫm lúa nhà ông hỡi Cò...
Không, không! Tôi đứng trên bờ
Mẹ con nhà Vạc đổ ngờ cho tôi..."
Chẳng tin ông đứng ông coi !
Mẹ con nhà nó còn ngồi đấy kia..."

Hoặc vui tươi, ngộ nghỉnh :

"Cái cò mày đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
Ông ơi ông vớt tôi nao
Tôi có lòng nào, ông hãy sáo măng
Có sáo, thì sáo nước trong
Đừng sáo nước đục, đau lòng cò con"


          Hồn thơ lớn dần theo tuổi trưởng thành của "Người làm thơ", những mối quan hệ giữa cha mẹ, vợ chồng, con cái, con người với con người...trong đời sống thường ngày đều tạo thành những cảm xúc trong lòng mỗi một con người chúng ta.

        Tôi và các bạn phải nhìn nhận một điều là chỉ dưới mái nhà Google+, chúng ta mới bộc bạch được những cảm xúc riêng, thật riêng trong lòng mình các bạn nhỉ !

"Anh và em tìm nhau trong hư ảo
Rồi gặp nhau giữa thực tại đời thường...
Anh đã biết, em một lần dang dỡ
Anh thương nhiều và trân trọng em hơn..."


         Đêm về, chúng ta tạm thời quên đi những kinh doanh tính toán, học tập, lao động tìm kiếm cơm áo gạo tiền lo cho đời sống gia đình. Thả lỏng tâm hồn, trào dâng cảm xúc đưa tâm hồn mình trở về miền ký ức nơi chôn nhau cắt rún thưở xưa...

"Cánh cò bay lượn ngoài đồng
Lúa vàng trỉu hạt, tình quê mặn mà...
Đêm trăng, soi bóng bên thềm
Đường thôn rộn rả tiếng cười gái trai...

Hởi cô thôn nữ anh thương
Xong mùa lúa mới, anh đưa mình về...
Mình về bầu bạn cùng anh
Đắng cay anh chịu, ngọt bùi sẽ chia..."


             Trong cái hư ảo của không gian Google+, những nổi niềm riêng được cảm nhận cùng nhau qua những comment rất thật trong lòng mỗi con người chúng ta qua những lần hàn nguyên, chia sẽ (công khai và riêng tư)...

"Em đã hiểu, thơ là niềm cảm xúc
Gửi lòng anh đến cả mọi người...
Tình yêu em là chủ đề muôn thưở
Vì yêu em, anh mãi mãi làm thơ...

Lo âu về một tình cảm chân thành :

"Nếu em hỏi, em ơi đừng hỏi nữa !
Thật chân thành từ cỏi lòng anh...
Một câu hỏi, muôn ngàn câu hỏi !
Anh dịu dàng xin trả lời em :
"Bởi yêu em, anh có một điểm dừng..."

              Vậy đó, "Người làm thơ" từ những nổi niềm riêng của bạn bè trên Google+, từ những cảm thông chia sẽ..., chúng ta đã có chủ đề để làm thơ đăng trên mái nhà chung Google+ phải không các bạn của tôi ?

"Tôi gửi người vần thơ tôi viết vội
Câu, từ như vụng dại một thưở nào
Nhưng người hiểu
Tấm lòng tôi chân thật
Mượn vần thơ gửi đến cho người..."



VỀ "NGƯỜI CẢM NHẬN LỜI THƠ"
         Tạo hóa thật kỳ diệu, con người là một sản phẩm diệu kỳ được tạo ra bởi tạo hóa. Hằng đêm, thay vì phải hòa mình vào cái không khí nhộn nhịp của phố phường, tôi và có lẽ rất nhiều bạn lại thích hòa mình vào cỏi không gian Google+, tìm đọc những comment diễn tả trạng thái, tâm trạng của bạn bè mình... rồi cảm thông, chia sẽ, chân tình khuyên bảo, an ủi với nhau..., thật hạnh phúc phải không các bạn ?

"Thơ ta, đằm thắm dịu dàng
Chân thành trao trọn tình yêu cho người...
Thơ ta, là nổi lòng ta
Yêu người như thuở mẹ về với cha...
Thơ ta, một nổi ngậm ngùi
Yêu người trót đã dỡ dang nữa đời...
Thơ ta, là tiếng lòng ta
Hòa cùng lời nhạc, gửi riêng cho người..."


         Đi sâu và len lỏi vào tâm hồn của chúng ta, có lẽ chỉ có thơ và nhạc. Đọc một khổ thơ diễn đạt tâm trạng của một người bạn, tôi thật sự cảm xúc. Nghe một bài nhạc tôi thật sự chan hòa lòng mình vào lời ca, tiếng hát của người ca sĩ. Tôi đã cảm nhận lời thơ, tiếng nhạc từ một người bạn trong cỏi không gian hư ảo Google+....

"Ta tạ tình em, người con gái
Yêu thơ, mê nhạc, thức cùng ta...
Tay ngà lướt nhẹ trên bàn phím
Say đắm cùng ta dệt lời thơ..."


"Đêm tàn, men rượu đẩm hồn thơ
Loạng choạng, ta say giất ngủ vùi...
Không lời từ tạ, người quen biết
Một đêm nồng thắm, mối tình thơ..."


         Ngày lại qua ngày, đêm lại qua đêm. Từ cảm nhận lời thơ, điệu nhạc, không biết từ lúc nào một tình cảm chân thật đã hình thành trong lòng tôi, niềm thương nhớ về một bóng hình đã chiếm cả tâm hồn tôi...

"Anh chỉ hiểu một điều thật giản dị
Trăm dòng sông, nước vẫn đổ về một biển...
Chim bay đi rồi chim sẽ tìm đàn
Tình thương yêu cũng bắt đầu từ đó
Dòng máu thương yêu, vẫn phải trở về tim..."

"Trái tim anh cần một dòng máu đỏ !
Mang yêu thương, giữ nhịp đập mỗi ngày...
Cho anh được những nghĩ suy nồng cháy
Yêu em nhiều hơn, khi chợt nhớ về em..."

         Vậy đó, từ cảm nhận những vần thơ của bạn bè trên mái nhà Google+ đã dẩn dắt tôi đến một tình yêu thật đẹp với những nhớ thương trong sáng, dịu dàng giữa con người với con người, giúp tôi phần nào quên lãng đi những ưu tư, phiền muộn xảy ra giữa đời thường... 

"Anh thầm lặng, nhưng lòng anh thầm nghĩ !
Ta đã là hạnh phúc của đời nhau...
Dù phía trước, mùa xuân chưa hẳn đến
Nhưng mùa thu vẫn ở lại phía sau ta..."

"Anh thầm lặng, suốt đời vẫn thầm lặng !
Bởi lòng anh đã thật sự yêu em..."



VỀ "NHỮNG MỐI TÌNH THƠ" 
          Đã có "Người làm thơ" và "Người cảm nhận lời thơ" tất nhiên như một định luật đời thường là hình thành "Những mối tình thơ".

          Về "Những mối tình thơ", trước hết chúng ta phải ghi nhận sự trong sáng và tình cảm dịu dàng của hai tâm hồn.... 

"Nơi tình yêu gặp gỡ !
Là nơi một trái tim đi tìm một trái tim...
Rồi từ đó tim biết yêu thương, nhung nhớ
Nhớ về em và em nhớ về anh..."


Sự quan tâm lo lắng giữa hai tâm hồn qua những vần thơ...

"Anh thầm lặng, nhưng lòng anh khao khát !
Được thương yêu, chăm sóc cho em...
Trong mắt anh em vẫn là bé nhỏ !
Giữa cuộc đời đầy bảo táp phong ba..."


Niềm tin yêu hy vọng vào một tương lai...

"Trán anh đã có những nếp nhăn
Nghĩ suy về một mái gia đình...
Có người vợ trẻ bên song cửa
Chép nhạc, làm thơ tạ tình người..."

Và hạnh phúc của phân nữa cuộc đời còn lại...

"Trán anh đã có những nếp nhăn
Hằn sâu một nữa cuối cuộc đời...
Có thơ, có nhạc và em nữa
Hạnh phúc là đây, một kiếp người..."


LỜI KẾT :
          Cuộc đời của mỗi một con người đều có hai trạng thái là "đời thường" và "hư ảo". Tôi chợt nhớ và mượn lời nói của người Nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn nói với Ca sĩ Khánh Ly trong một lần cô trở về Việt Nam :

"Sống trong đời sống cần phải có một tấm lòng... Sau này ở Việt Nam, người ta thường hay nói là phải sống đàng hoàng, tử tế với nhau..."

          Nếu chúng ta sống đàng hoàng, tử tế với nhau, đối xử với nhau bằng một tấm lòng chân thật thì "Những mối tình thơ" sẽ giả từ cỏi "hư ảo" của không gian Google+ để trở thành hiện thực "đời thường" phải không các bạn của tôi ? 

          Lẽ đương nhiên và rất đời thường là chúng ta phải suy nghĩ về cách sống ! sống sao cho phù hợp với những định luật của cuộc đời các bạn nhé...

Trưa ngày 26 tháng 02 năm 2014
Được nữa ngày rảnh rổi, tản mạn với bạn bè Google+ thân thương...
NGUYỄN ANH KHANH

BÀI THƠ ANH KHÔNG THỂ SỐNG

ANH KHÔNG THỂ SỐNG !
Cảm xúc từ bài nhạc Without you dịch lời Việt trong dấu ngoặc đơn


Ca khúc " WITHOUT YOU"

(Thiếu anh !
Em không thể quên buổi chiều hôm đó...
Hay khuôn mặt cũng như anh đang dần xa rời
Nhưng em đoán rằng đó chỉ là cái cách
Câu chuyện tiếp tục...
Anh luôn cười nhưng trong đôi mắt anh
Nỗi buồn hiện rõ...
Hiện lên rất rõ...)



Nếu thiếu anh, em có buồn không em ?
Anh vẫn lạc quan vì anh sống cho đời...
Đời cho anh được gặp rồi thương yêu em !
Thì tại sao anh không sống cho đời...

(Không em không thể quên đi ngày mai
Khi em nghĩ về những nỗi đau trong mình...
Khi em đã có anh nơi đó !
Nhưng rồi lại để anh ra đi...
Và giờ đây sẽ chỉ công bằng
Khi em để anh biết !
Những điều anh nên biết...)


Chuyện ngày mai, em đừng bận tâm lo nghĩ !
Có gì đâu một nổi sầu đau...
Mối tình đầu ngây thơ vụng dại !
Anh biết rồi, em cũng lãng quên đi...

(Em không thể sống !
Nếu cuộc sống thiếu mất anh...
Em không thể sống !
Em không thể hiến dâng nhiều hơn nữa...
Em không thể sống !
Nếu cuộc sống thiếu mất anh...
Em không thể hiến dâng !
Em không thể hiến dâng nhiều hơn nữa...)



Nếu cuộc sống này không còn bóng hình em ?
Anh không thể hiến dâng cho đời được gì nữa...
Thật đơn giản, hiểu không hởi nhỏ ?
Vì cuộc đời anh gắn chặc cuộc đời em...

(Vâng, em không thể quên buổi chiều hôm đó
Hay khuôn mặt cũng như anh đang dần xa rời...
Nhưng em đoán rằng đó chỉ là cái cách
Câu chuyện tiếp tục...
Anh luôn mỉm cười nhưng trong đôi mắt anh
Nỗi đau hiện rõ !
Đúng vậy, hiện lên rất rõ !)


Chiều hôm đó, đôi mắt anh ngời sáng
Anh yêu em, không phũ nhận được nữa rồi...
Miệng mỉm cười nhưng lòng man mác quá
Thoáng gợn buồn, anh nghĩ chuyện mai sau...

(Em không thể sống !
Nếu cuộc sống thiếu đi anh...
Em không thể sống !
Em không thể hiến dâng hơn nữa...
Em không thể sống !
Nếu cuộc sống thiếu đi anh...
Em không thể sống !
Em không thể hiến dâng hơn nữa...)


Anh không thể sống thiếu em được nữa !
Nửa cuộc đời, anh dành trọn cho em...
Xin dâng hiến cho em nguồn hạnh phúc
Dẩu trể tràng nhưng là của riêng em...

(Em không thể sống !
Nếu cuộc sống thiếu mất anh...
Em không thể sống !
Em không thể hiến dâng hơn nữa...)


Anh không thể sống nếu mai này anh lại mất em !
Không, không, không anh không thể sống...

(Không, không, không !
Em không thể sống...)

Anh không thể sống !
Nếu mai này, anh lại mất em...


Cảm xúc từ bài nhạc Without you dịch lời Việt trong dấu ngoặc đơn
Tối ngày 25 tháng 02 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH

BÀI THƠ NƠI TÌNH YÊU GẶP GỠ

NƠI TÌNH YÊU GẶP GỠ


Nơi tình yêu gặp gỡ !
Là nơi một trái tim đi tìm một trái tim...
Rồi từ đó tim biết yêu thương, nhung nhớ
Nhớ về em và em nhớ về anh...


Nơi tình yêu gặp gỡ !
Là nơi có hai mùa mưa nắng giao hòa...
Lời nhớ thương mưa trao cho nắng
Nắng thẹn thùa tiếp nhận hạt mưa thương...


Nơi tình yêu gặp gỡ !
Là nơi có hai tâm hồn đồng điệu...
Thương nhớ nhau từ sâu thẳm con tim
Phải lòng nhau qua điệu nhạc, vần thơ...


Nơi tình yêu gặp gỡ !
Là nơi hai trái tim hòa quyện...
Tình yêu đến, tim chung nhịp đập
Nhịp yêu thương, nhịp thương nhớ, bồi hồi...


Buổi tối ngày 25 tháng 02 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH


Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

BÀI THƠ GỬI NGƯỜI CON GÁI BẮC NINH

GỬI NGƯỜI CON GÁI BẮC NINH
Mến tặng em +Heo Ngốc Nguyễn Tâm Trang
Quê hương Quan họ Bắc Ninh


Ca khúc "TÌM EM TRONG CHIỀU HỘI LIM"
Tiếng hát : Tân Nhàn - Trọng Tấn



Gửi em một mối tình thơ
Nhờ thơ nói hộ lòng tôi nhớ người
Em người con gái Bắc Ninh
 Đôi làn quan họ làm tôi nao lòng...


Mượt mà làn điệu dân ca
Nhớ câu quan họ hay tôi nhớ người...
"Người ơi người ở đừng về !
Người về , người có nhớ tôi không người ?


Lòng tôi vẫn nhớ thương người 
Thương người cơ cực tăng ca đêm dài...
Đêm về người có lạnh không ?
Cho tôi gửi nhớ, gửi thương đến người...



Thơ tôi ủ ấm lòng người !
Tạ tình sâu đậm người dành cho tôi...


Tôi thương làn điệu dân ca
Của người Quan họ Bắc Ninh mất rồi...


Buổi tối ngày 14 tháng 12 năm 2013
NGUYỄN ANH KHANH



Ca khúc "TRÊN NHỮNG TUYẾN ĐƯỜNG QUAN HỌ"
Sáng tác : Nguyễn Thiện Trúc     Tiếng hát : Long Nhật



BÀI THƠ NGƯỜI ĐẾN RỒI ĐI

NGƯỜI ĐẾN RỒI ĐI...
Tặng em +Lien Vu  mong em quên đi 
những kỷ niệm không đáng để cho em nhớ, em buồn...


Người đến rồi người đi !
Một qui luật muôn đời vẫn thế...
Em của anh có quyền thương nhớ
(dứt khoát không là nổi nhớ đơn phương !)


Anh trân trọng tình yêu thời con gái
(đã yêu người hầu đã dễ quên ! )
Có cần thiết nghĩ suy về người ấy !
Họ có còn thương nhớ em đâu...


Hai năm qua em vẫn thương người ấy !
(biết người ta có còn nhớ em không ?)
Nếu họ nhớ !
Chắc em tôi không sầu khổ ...
(họ hẳn nhiên quên mất bóng hình em !)


Cho anh khuyên một lời em nhé !
Quên mất đi một kỷ niệm buồn...
Em cứ sống trẻ trung vui khỏe
Kỷ niệm tình yêu !
Chẳng là gì khiến cho ta suy nghĩ vẩn vơ...


Nào cô em vững vàng đứng dậy
Hát cùng anh bài nhạc tình yêu...
Đời vẫn đẹp những tấm lòng rộng mở
Nhớ về em, thương lắm cũng về em...


Đã một thời em khổ vì yêu !
Kết thúc nhé những nhớ thương vụng dại...
Kết thúc nhé những ưu tư sầu muộn !
Quên hẳn đi một kỷ niệm buồn...

Buổi tối ngày 27 tháng 12 năm 2013
NGUYỄN ANH KHANH

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

BÀI CHÙM THƠ CHO BÉ

CHÙM THƠ CHO BÉ
Chú mượn 3 bài thơ của nhà thơ Đặng Lệ Khánh gửi tặng cháu 
Lời thơ hồn nhiên nhưng lãng mạn và thật dễ thương
Cháu nhớ lời thơ và quên hết đi những kỷ niệm về Chú nhé...


Sài Gòn, ngày 22 tháng 02 năm 2014
Chú Nguyễn Anh Khanh


CHẢI TÓC
Không có lược, cháu bắt đền chú đó 
Tóc rối bời, lát nữa biết sao đây !
"Nếu người ta có hỏi bảo gió bay "
Lời chú dặn, nghe chừng ai tin hở ?


"Đừng giận hờn, nín đi cô cháu nhỏ 
lược đây rồi, đưa chú chải đầu cho..."
Mười ngón tay làm răng lược chưa so
Chú gỡ nhẹ tóc ân tình rối vội...


Giận chú lắm, ngày mai thôi chẳng tới
Mặc chú chờ, cho đáng tội hôm nay
Buông cháu ra, xin nới lõng vòng tay !
Đừng có thế, cháu không còn thương chú... 


Kỷ niệm đó chiều nay về giữa phố
Khi cháu nhìn có hai kẻ yêu nhau
Tà áo dài cô gái thoáng chút nhàu
Tóc buông xõa trên bờ vai rối nét...


Chuyện ngày xưa cháu coi tình chôn chết
Trong mộ tim làm nghĩa địa loang sầu
Chú phụ phàng cháu không giận chú đâu !
Dù vẫn khóc những lần thương nhớ chú...


Lần tình tự hôm nào xin trả đủ
Để chú làm hành lý tuổi trung niên
Để chú còn yêu nữa, chú yêu thêm !
Con gái đẹp của phố phường đô thị...


Cháu đã trót vương vào người nghiệp dĩ
Nên trọn đời phải dang dỡ yêu thương
Và chiều nay tóc cháu rối rất buồn !
Không có chú để bắt đền chú chải.. .


ĐÊM KHÔNG NGỦ
Cháu cũng không biết, bây giờ chú quên cả ?
Chuyện ngày xưa từ ước hẹn ban đầu
Chú trả về cho quá khứ dài sâu
Cháu tiếc nuối chuyện tình trong ngang trái...


Nửa đêm qua trở mình nghe tê tái ! 
Chú đâu rồi ? gió lạnh quá đi thôi
Cũng hình như có tiếng lá thông rơi
Ngoài sân vắng đọng màn sương lấp lánh...


Trăng đã lặn, đêm tối về cô quạnh
Cháu cô đơn tình ái cũng cô đơn 
Từ xa xôi nằm úp mặt khóc buồn
Đêm trở giấc nên đêm dài rưng rức...


Chú có nghe lòng cháu thổn thức ?
Chú có cười cháu si dại đam mê ?
Vâng tùy chú, cháu vẫn nhòe nước mắt 
Đêm thức giấc gối hồng hoen ướt lệ ...


Từ đó buồn, cháu buồn hơn như thế ! 
Chú vô tình hay tàn nhẫn chú ơi
Gió rét ghê cháu lạnh quá mất rồi 
Chăn chiếu đó, mà sao vô dụng quá...


Chú đừng giận, đừng hờn cháu chú nhá
Thơ dù điên, tình ý chẳng điêu đâu !
Tại cháu yêu vóc dáng phong trần
Người thi sĩ có mắt buồn vạn thuở...


Chú đã lớn cháu không còn bé bỏng
Nên có quyền cháu viết chuyện yêu đương 
Nhiều đam mê, nhiều khao khát trong hồn
Để duy nhất tặng người yêu ...của cháu !


YÊU THƯƠNG VÀ OÁN HỜN
Sài Gòn đẹp cho cháu nhiều kỷ niệm
Kỷ niệm buồn và bi đát chú ơi
Từng vòng tay, từng ánh mắt, đôi môi
Còn đọng vết trên hình hài cháu gái...


Thư chú hỏi bao giờ cháu trở lại ?
Để phố phường đô thị ngập yêu thương
Rất tái tê cháu nức nở trong hồn !
Rất đau đớn, cháu oán hờn chú lắm...


Càng oán chú, cháu càng yêu say đắm !
Càng giận hờn cháu lại thấy si mê
Vì yêu thương nên nước mắt ướt nhoè
Đêm trở giấc cô đơn ngàn gối lẻ...


Chú ăn cướp trọn linh hồn cháu bé !
Chú bạo tàn bóp vỡ trái tim thơ
Hẹn bao nhiêu rồi chú vẫn làm ngơ 
Tàn ác quá, một con người như chú...


Tại yêu chú nên những lần không ngủ
Mặt đối hình cháu nhớ chú vô biên
Chú biết không ? trời giá lạnh cao nguyên
Mà cháu phải những đêm dài thao thức...


Thu chú viết (cháu mang nhiều ngờ vực !)
"Đến bao giờ cháu trở lại thành đô ?"
Thôi chú ơi đừng nhắc chuyện ban sơ
Tội cháu lắm, tuổi đời chưa bạc tóc ....


Buổi tối ngày 21 tháng 02 năm 2014
Thơ Đặng Lệ Khánh


Ca khúc "TUỔI NGỌC"
Sáng tác : Phạm Duy     Tiếng hát : Thái Thảo