Powered By Blogger

Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2014

BÀI THƠ MỘT CÕI ĐIÊN KHÙNG

MỘT CÕI ĐIÊN KHÙNG

Sáng cuối tuần, bờ môi sao cay đắng 
Ly cà phê dường như mặn chát !
Tay run run châm điếu thuốc đầu ngày
Vòng khói tử thần lan toã mịt mù
Thèm nghe một lời khuyên : 
"Anh ơi, đừng hút nữa !"


Có ai đâu, để mà thương mà nhớ
Có ai đâu, để mà giận mà hờn
Có ai đâu, để mà ngóng mà trong
Có ai đâu, để mà đưa mà đón...


Đi hết đi những bóng hồng quái đản !
Biến hết đi những thân xác tội đồ
Đêm khoe bày xác thịt trắng phau !
Ngày đen đúa, tận cùng lời gian dối...


Người ở gần, sao ngày càng xa vắng
Kẻ ở xa, lại thăm thẳm ngàn xa
Muốn gạt bỏ những gì thương nhớ 
Tẩy trắng cái đầu ! 
Không vướng bận bóng hình ai...


Muốn nổi cơn điên loạn tâm hồn
Mặc kệ thân xác mẹ cha trao tặng
Muốn hủy hoại những gì đang có !
Kể cả yêu thương chồng chất bấy lâu nay...


Thơ lạc vần, nhạc sai cung điệu !
Người thì như nửa tỉnh, nửa điên
Mắt thì nhòa mất bốmột con !
Con mắt còn lại, muốn mất luôn cho đủ...


Tai muốn điếc, khỏi phải nghe lời nói
Ngọt như đường mà muối mặn đầu môi
Mắt khỏi nhìn bóng dáng một ai
Tim tê buốt, hồn đóng băng lạnh lẽo...


Gửi trả lại cho người xưa, người mới 
Người yêu thương, người thương nhớ dâng đầy
Tôi đi tìm một cõi bình yên 
Lòng thư thái, tâm hồn tôi một thưở...


Buổi sáng, ngày 06 tháng 09 năm 2014
Buổi sáng muốn nổi khùng quá đi...
NGUYỄN ANH KHANH

Không có nhận xét nào: