Powered By Blogger

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

BÀI THƠ CÓ MỘT MÙA HOA GẠO

CÓ MỘT MÙA HOA GẠO
Em bảo màu hoa của thủy chung
Đỏ tươi, son sắc một hẹn thề :
"Bao giờ hoa gạo không còn đỏ,
là ngày em đã lãng quên anh..."

Cuộc đời tôi vấn vương nhiều kỷ niệm với những bóng hồng Hà Nội,
nhất là khoảng thập niên 1990-2000... Bây giờ, nhớ lại những kỷ niệm đẹp nào
thì tôi lại viết thành thơ để lưu giữ, để nhớ lại một thời xuôi nam-ngược bắc...



Tháng ba năm ấy tôi còn nhớ
Hà Nội màu hoa đỏ ngập trời...
Hoa gạo rơi rơi từng ngõ phố
Vướng nhẹ tóc ai, má ửng hồng...


Ngày ấy, gặp em buổi tan tầm
Phố phường nhuộm đỏ bởi màu hoa
Lần đầu tôi biết màu hoa gạo 
Qua miệng của ai, giọng sẽ sàng...


Em bảo : "màu hoa của nhớ thương,
đỏ rực trong tim một bóng hình..."
Hai miền thương nhớ xa thăm thẳm 
Vẫn không ngăn cách được tình yêu...


Em bảo : "màu hoa của chia tay,
anh về nồng ấm với nắng mưa !..."
Mình em ở lại trong thương nhớ
Màu đỏ sắc son của đợi chờ...


Em bảo : "màu hoa của đợi chờ,
chờ người, người ở ngút ngàn xa..."
Cánh hoa đỏ thắm duyên con gái
Mòn mỏi, ngóng trông một bóng người...


Em bảo màu hoa của thủy chung
Đỏ tươi, son sắc một hẹn thề : 
"Bao giờ hoa gạo không còn đỏ,
là ngày em đã lãng quên anh..."


Thuở ấy, tôi nào có hiểu đâu ?
Màu hoa đỏ thắm của lòng em...
Chờ mong tôi sẽ quay trở lại
Để hiểu cùng em chữ "thủy chung"...


Buổi tối, ngày 01 tháng 07 năm 2015
NGUYỄN ANH KHANH

Không có nhận xét nào: