Powered By Blogger

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015

BÀI CHÙM THƠ VÀ ĐỜI 1

CHÙM THƠ VÀ ĐỜI 1
"Tóc rối tung anh chẳng cần lược chải
Cặp kính cận dầy như đít đáy ly !
Áo màu trắng, cổ sờn, vai bạc thếch
Sớm nát nhàu bởi ngủ giữa sân trường..." 
(Trích từ bài thơ "Tôi của ngày xưa")





NGỦ ĐI EM
Ngủ đi em, đêm đã về khuya
Thơ tôi ru em vào giất mộng
Mi khép lại và mơ thật đẹp
Miệng mỉm cười, em ngủ thật ngoan
Em tôi ơi, hãy ngủ thật say 
Có tôi thức trông chừng em ngủ 
Nổi niềm em chìm vào quên lãng 
Vẫn còn tôi bên cạnh đời em... 

Đêm khuya, ngày 10-07-2015

Nguyễn Anh Khanh







GẶP LẠI NGƯỜI XƯA
Bao nhiêu năm rồi gặp lại em
Nghe em nhắc lại mới nhận ra !
Tay bồng con thơ dăm tháng tuổi
Tay dắt con đi giữa dòng đời
Còn đâu cô gái của ngày xưa !
Một thời say đắm viết thành thơ
Khá trách cao xanh sao hờ hững 
Bạc phận thân em phận má hồng...

Buổi tối, ngày 10-07-2015
Nguyễn Anh Khanh







TỪ ĐỘ TRĂNG TRÒN
Từ độ trăng tròn giữa tháng giêng 
Đầu xanh hai mái cận kề nhau
Bao mùa trăng khuyết rồi tròn trịa
Hạnh phúc bên nhau vẫn tràn đầy
Hơn nửa đời người sống bên nhau
Tóc xanh nay đã nhuốm bạc màu
Yêu thương ngần ấy thời gian gọi
Là bấy nhiêu năm sống mặn nồng...

Buổi tối, ngày 10-07-2015
Nguyễn Anh Khanh







LÀM DUYÊN
Thư thả điểm trang lại đi em 
Dung nhan một thuở anh đắm say
Má lún đồng tiền phơn phớt đỏ
Son môi mướt mượt nụ cười xinh 
Em cứ thong dong ngồi trang điểm 
Làm đẹp cho anh cả cuộc đời
Ba mươi năm nữa anh vẫn đợi  
Để ngắm nhìn em mãi không thôi... 

Buổi tối, ngày 10-07-2015

Nguyễn Anh Khanh







LẠI MỘT ĐÊM
Lại một đêm bâng khuâng, trăn trở
Hờn người dưng, giận bản thân em !
Người mang đến nổi hờn da diết
Trong lòng em, người đó biết không ?
Đời lắm kẻ điêu ngoa, quỷ quái 
Lời ngọt ngào tanh tưởi mùi hôi
Tôi khuyên em không nên chấp nhất !
Chẳng đáng chi, một kẻ thấp hèn...

Buổi tối, ngày 03-07-2015
Nguyễn Anh Khanh







VĨNH BIỆT NHẠC SĨ AN THUYÊN

Nhà thơ của "Ca dao em và tôi"



Vĩnh biệt người nhạc sĩ tài hoa

Đã về nơi an nghĩ vĩnh hằng
Nốt nhạc buồn từ nay thiếu vắng
Đâu còn anh, nốt hát thành lời
Nhạc sống mãi trong lòng công chúng
Giúp cho đời những phút thăng hoa
Chào vĩnh biệt một cây đại thụ 
Nhạc Việt Nam thiếu vắng anh rồi...



Nhạc sĩ An Thuyên đã ra đi vào cõi vĩnh hằng. 
Thành kính chia buồn cùng tang quyến.
Sài Gòn, ngày 03-07-2015
Nguyễn Anh Khanh



ĐÊM VỀ
Đêm về, nghe trỉu nặng lòng
Cảm thương người ở cách xa dặm trường
Nổi niềm trang trải cùng ai !
Biết ai chia sẽ đắng cay, ngọt bùi...

Đêm về, trăn trở, bâng khuâng 
Đâu là nguồn cội yêu thương chân thành 
Trời sinh một kiếp má hồng 
Sao còn lận đận, lao đao duyên tình... 

Đêm về, tôi khẻ thở dài 
Thương người hiu quạnh đơn côi một mình 
Dung nhan thục nữ yêu kiều 
Đài trang dáng ngọc, thanh tao vẹn phần... 
Mà sao mắt lệ lưng tròng  
Nổi niềm thầm kín tìm ai giải bày !



Đêm về, tôi viết đôi dòng 
Gọi là một chút hỏi thăm đến người
Người mang một nổi niềm riêng 
Cầu mong người gặp được ai tỏ tường... 

Buổi tối, ngày 02-07-2015

Nguyễn Anh Khanh 



MÙA ĐÔNG
Cái rét hình như len nhẹ vào
Áo len ôm lấy ngấn cổ tròn
Hồ Tây bàng bạc màu sương trắng
Tháp Bút ngẩng cao giữa đất trời
Muốn ôm san sẽ làn hơi ấm 
Ngạy nước hồ Tây len lén nhìn
Hà Nội mùa đông trời rét buốt
Khôn nguôi thương nhớ nắng phương nam

Buổi sáng, ngày 02-07-2015
Nguyễn Anh Khanh







ĐỢI THU
Chiều êm dịu nhớ ai vời vợi
Gió mơn man lay động nổi niềm
Nhớ miệng xinh như hoa hàm tiếu
Nỡ nụ cười xao động lòng anh
Anh trông đợi mùa thu về sớm 
Để hồn anh tỉnh lặng cùng thu
Em giận dổi nên thu về muộn 
Mặc cho anh trông ngóng, đợi chờ...

Buổi tối, ngày 01-07-2015
Nguyễn Anh Khanh












MÙA HOA GẠO
Tháng ba mùa hạ hoa gạo nỡ
Màu hoa đỏ rực khắp phố phường
Bông hoa năm cánh cành khoe sắc 
Nhụy vàng phơn phớt nắng trưa hè 
Màu đỏ thủy chung người Hà Nội 
Nhớ mãi người đi chẳng trở về 
Chia tay ngày ấy mùa hoa gạo 
Đỏ thắm tim em nổi đợi chờ... 

Buổi sáng, ngày 01-07-2015

Nguyễn Anh Khanh








Buổi sáng, ngày 11 tháng 07 năm 2015
NGUYỄN ANH KHANH


Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

BÀI THƠ CÓ MỘT MÙA HOA GẠO

CÓ MỘT MÙA HOA GẠO
Em bảo màu hoa của thủy chung
Đỏ tươi, son sắc một hẹn thề :
"Bao giờ hoa gạo không còn đỏ,
là ngày em đã lãng quên anh..."

Cuộc đời tôi vấn vương nhiều kỷ niệm với những bóng hồng Hà Nội,
nhất là khoảng thập niên 1990-2000... Bây giờ, nhớ lại những kỷ niệm đẹp nào
thì tôi lại viết thành thơ để lưu giữ, để nhớ lại một thời xuôi nam-ngược bắc...



Tháng ba năm ấy tôi còn nhớ
Hà Nội màu hoa đỏ ngập trời...
Hoa gạo rơi rơi từng ngõ phố
Vướng nhẹ tóc ai, má ửng hồng...


Ngày ấy, gặp em buổi tan tầm
Phố phường nhuộm đỏ bởi màu hoa
Lần đầu tôi biết màu hoa gạo 
Qua miệng của ai, giọng sẽ sàng...


Em bảo : "màu hoa của nhớ thương,
đỏ rực trong tim một bóng hình..."
Hai miền thương nhớ xa thăm thẳm 
Vẫn không ngăn cách được tình yêu...


Em bảo : "màu hoa của chia tay,
anh về nồng ấm với nắng mưa !..."
Mình em ở lại trong thương nhớ
Màu đỏ sắc son của đợi chờ...


Em bảo : "màu hoa của đợi chờ,
chờ người, người ở ngút ngàn xa..."
Cánh hoa đỏ thắm duyên con gái
Mòn mỏi, ngóng trông một bóng người...


Em bảo màu hoa của thủy chung
Đỏ tươi, son sắc một hẹn thề : 
"Bao giờ hoa gạo không còn đỏ,
là ngày em đã lãng quên anh..."


Thuở ấy, tôi nào có hiểu đâu ?
Màu hoa đỏ thắm của lòng em...
Chờ mong tôi sẽ quay trở lại
Để hiểu cùng em chữ "thủy chung"...


Buổi tối, ngày 01 tháng 07 năm 2015
NGUYỄN ANH KHANH