Powered By Blogger

Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

BÀI THƠ TỪ DẠO NGƯỜI ĐI


TỪ DẠO NGƯỜI ĐI
Trở giấc nửa đêm, một bóng mình
Ưu sầu ngồi đọc lại vần thơ
Mộng tưởng người xưa quay trở lại
Có đâu, chỉ thấy bóng nguyệt sầu...


Từ dạo người đi lỗi hẹn thề
Bao mùa mai nỡ rụng đầy sân
Ngày dài, đêm đến trong mong đợi
Lối cũ hằn sâu đậm dáng người...


Người xưa, tình cũ ngở phôi phai
Thời gian xóa hết nổi mong chờ
Nhưng không ! người vẫn trong thương nhớ
Dù bụi thời gian bạc mái đầu...


Từ dạo người đi quên ước hẹn
Bao mùa trăng sáng ngập ngoài hiên
Vàng tươi thương nhớ trong tâm tưởng
Hiu hắt đèn khuya thức đợi chờ...


Ánh mắt người xưa sáng long lanh
Bờ môi duyên dáng nỡ nụ cười
Má ửng hồng lên trong e ấp 
Lời nói yêu thương thật dịu dàng...


Từ dạo người đi phố lặng thầm 
Hàng cây thay lá đã bao mùa
Chờ đợi dáng ai về trước ngõ
Có đâu, chỉ thấy lá vàng rơi...


Từ dạo người đi thơ buồn hẳn
Vần thơ khắc khoải nổi nhớ thương
Sầu dâng ngập cõi hồn hiu quạnh
Mênh mang ngày tháng lửng lờ trôi...


Buổi tối, ngày 26 tháng 06 năm 2017
NGUYỄN ANH KHANH


Ca khúc "HOA NỠ VỀ ĐÊM"
Sáng tác : Mạnh Phát     Tiếng hát : Phương Anh


Không có nhận xét nào: