Powered By Blogger

Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

BÀI TÌNH THƠ 8 NHÀ THƠ DU TỬ LÊ

THƠ TÌNH 8
SƯU TẦM THƠ DU TỬ LÊ
NHÀ THƠ CỦA TÌNH YÊU LÃNG MẠN 
Dòng Văn học lãng mạn 1954-1975



ĐÊM NHỚ TRĂNG SÀI GÒN

Đêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ hồn thanh niên vàng...
Tìm tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố sương quàng cỏ cây...


Ngỡ hồn ta xứ mưa bay
Tôi chiêng trống gọi mỗi ngày mỗi xa...
Đêm về theo bánh xe qua
Nhớ em xa lộ, nhớ nhà Hàng Xanh...


Nhớ em kim chỉ khứu tình
Trưa ngoan lớp học, chiều lành khóm tre...
Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
Nắng Trương Minh Giản, trưa hè Tự Do...


Nhớ nghĩa trang quê hương bạn bè
Nhớ pho tượng lính buồn se bụi đường...
Đêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ sầu em bến nào...



ĐỜI MÃI Ở PHƯƠNG ĐÔNG

Anh đã hứa em an lòng hỡi nhỏ !
Ta sẽ về tới chốn của thương yêu...
Nơi sương sa như sữa suốt buổi chiều
Nơi mưa bụi xuống lòng nhau lấm tấm...


Nơi đêm bước những bàn chân rất chậm,
và dãy đèn xấu hổ sẽ quay đi...
Riêng hàng cây vẫn đứng đó lầm lì,
khi anh bỗng hôn em (trời lu, sao tỏ !)


Anh đã hứa em an lòng hỡi nhỏ !
Ta sẽ về tới chốn của riêng nhau...
Nơi nhục nhằn bị bỏ lại phía sau
Nơi đau khổ không cách gì lấn tới...


Nơi hạnh phúc ắp đầy trong mỗi túi
Để lúc buồn em khẽ nhón, ăn chơi...
Để vô tình em có lỡ đánh rơi
Thì cũng chẳng bao giờ vơi hết được...


Nơi giờ khắc như kết thành bởi mật
Sẽ tan dần trên đầu lưỡi tham lam...
Nơi hẹn hò (ôi chốn của trăm năm !) 
Cõi để sống (sau một thời đã chết !)


Em bình tĩnh dù gì khoan thảm thiết
Trước hay sau ta cũng sẽ quay về...
Cây có khô cành lá có chia lìa
Lòng có lạnh và hồn xưa có tối...


Đường có đổi căn nhà hoang sương khói !
Ta vẫn về như giữa một cơn mơ...
Ta vẫn về dù lúc tóc bạc phơ
Chân run rẩy và mắt lòa chẳng thấy...


Em đừng tủi bởi nếu cần khi ấy !
Ta dùng tay để tìm lấy thềm nhà...
Ta dùng môi để giữ lấy ngọt ngào,
và những thứ mất đi từ thuở nhỏ...


Ta sẽ thở bằng trầm hương của gió
Lắng nghe xa chân thú bước mơ hồ...
Núi muôn năm còn ở đó thẫn thờ
Rừng vẫn rộng tay mời ta trở lại...


Đêm vẫn để dành ta muôn của cải
Suối vẫn chờ nên suối chẳng đi xa...
Thông héo gầy bởi thông nhớ nhung ta
Chim sẽ rủ nhau về đôi mắt biếc...


Hoa vẫn nở ối vàng hồn tưởng tiếc
Ngày vẫn xanh kỷ niệm sẽ lên mầm...
Chim sáo vui đem tình cũ về gần
Ta ở đó tới khi thành cát bụi...


Ta ở đó đời ta không có tuổi
Em sẽ thành cánh bướm lúc mơ vui...
Em sẽ thành con dế lúc khuya nguôi
Cất tiếng hát, phân ưu tình ai dang dỡ...


HIẾN CHƯƠNG TÌNH YÊU
Ngày 14 tháng 02

Em đã biết Hiến Chương nào cũng vậy
Có những điều bắt buộc chúng ta theo...
(như ngày mai thi lấy bằng lái xe)
Ta cẩn thận ghi những điều phải nhớ...


Khi em lạnh, tôi biến thành ngọn lửa
Củi thương yêu, than đỏ hực ân tình...
Em cần thơ cho sáng dậy thơm hơn
Tôi lập tức hóa thân thành vần điệu...


Khi em bước tôi biến thành chiếc kiệu
Ngựa hai hàng, tứ mã chắc...., nan truy !
Có sao đâu ? Tôi nào hỏi mấy khi ?
(dù lắm lúc cũng thầm ghen tức chứ !)


Khi em viết tôi biến thành giấy mực
Bút tương tư mực nhớ đến ai kìa ?
Giấy từ cây, bút từ gỗ xa xưa
Mực từ nhựa, tôi từ em sống lại...


Khi em ngủ tôi biến thành chiếc gối
Để phòng hờ...., ngộ nhỡ em muốn ôm !
Để đêm hờn em có cái vứt luôn
Sáng nhặt lại, thấy mình sao.... dữ thiệt !


Khi em đọc, tôi biến thành chữ viết,
Cả nghìn chương, chỉ chép chuyện đôi ta...
Mỗi đầu giòng, tên em sắp chữ hoa
Cả chấm hỏi, cũng đậm mùi hạnh phúc...


Khi em ốm, tôi biến thành tủ thuốc
Thành tấm màn che chắn gió cho em...
Em chả cần phải lể, giác, hay xông
Vì tôi đã hóa thành cây ngải cứu...


Khi em khóc, tôi biến thành nước mắt
Chảy giùm em  cho cạn sạch nổi niềm...
Để mắt em xanh và để môi em mềm
Tôi là lá giữa buổi chiều sắp tối...


Khi em hát, tôi thành loa khuếch đại
Cho cả làng, cả nước đổ ra nghe...
Giọng em cao ,tôi bảo : "gớm, thanh ghê !"
Giọng em thấp, tôi tha hồ thêu dệt...


Khi em chết, cuộc đời này phải hết
Không chỉ tôi, hoa cỏ cũng lên trời...
Thú lìa rừng, chim chóc lạnh từng đôi
Bao thế hệ vì em mà...., biến mất !


Hiến Chương viết ngày tình yêu vô lượng
Của hai người ? Vâng, của chúng ta thôi...
Mặc ai cười ? mặc ai đó bĩu môi !
Họ ghen đấy, bởi em là Thánh Nữ...


Ta sẽ chết, nhưng tình ta bất tử
Vì mở đầu nhân loại, cuộc chơi riêng...



MAI SAU SOI THẤY VẾT THƯƠNG TÔI CÒN

Gọi tôi tiếng gọi bồi hồi 
Đêm mưa góc phố, người ngồi ghế khuya... 
Vầng trăng tôi cũ, chia lìa 
Em đi cuối sớm, ai về đầu hôm ? 


Gọi tôi, tiếng gọi ai buồn 
Nhân gian thăm thẳm, ngọn nguồn cũng xa... 
Người về cây cỏ tháng ba 
Hồn tôi tháng bảy, mưa sa dầm dầm... 


Gọi tôi tiếng gọi tiêu trầm 
Trái tim nhật nguyệt, mái hồn tử sinh... 
Núi sông đốm lửa cuối ghềnh 
Cõi âm ký ức, cõi trần lát dao... 


Gọi tôi tiếng gọi rầu rầu 
Ngưạ trong tuyệt lộ, chim đầu ải sương... 
Người còn giữ được mảnh gương ? 
Mai sau soi thấy vết thương tôi còn...



THƠ CHO NHỎ...

Thân ngựa chạy một đêm sầu gió núi
Đứng nhìn theo ngọn suối đứng riêng trời
Hơi thở ngọt em một thời phong kín
Nhớ nhung gì em buộc tóc chia đôi...


Con sóc nhỏ mang hồn lên núi lạ
Ta chim rừng cánh đã mỏi thương đau
Hương cỏ dại mát chân người ngà ngọc
Em bảng đen, vôi trắng giết đời nhau...


Trăm con bướm bay về chung một ngõ
Suối xôn xao, suối phải tự xuống nguồn...
Em áo lụa dáng gầy hơn bóng núi
Rừng ơi rừng, cây đợi đã bao năm...


Em tinh khiết giữa đời ta bụi bặm
Gọi ta về trong bóng nắng thơ ngây...
Em mới lớn nên tình như thác gọi
Thương dùm ta thân ngựa đã xa bầy...


AI NHỚ NGÀN NĂM MỘT NGÓN TAY

Tháng tư tôi đến rừng chưa thức 
Mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya... 
Có môi chưa nói lời chia biệt 
Và mắt chưa buồn như mộ bia...


Tháng tư nao nức chiều quên tắt 
Chim bảo cây cành hãy lắng nghe...
Bước chân ai dưới tàng phong ốm 
Mà tiếng giày rơi như suối reo...


Tháng tư khao khát, đêm vô tận 
Tôi với người riêng một góc trời... 
Làm sao anh biết trăng không lạnh ? 
Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi...


Tháng tư hư ảo người đâu biết 
Cảnh tượng hồn tôi, một khán đài... 
Với bao chiêng trống, bao cờ xí 
Tôi đón anh về tự biển khơi...

Tháng tư xe ngựa về ngang phố 
Đôi mắt nào treo mỗi góc đường... 
Đêm ai tóc phủ mềm da lụa 
Tôi với người chung một bến sông...

Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa 
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi...
Làm sao anh biết khi xa bạn ?
Tôi cũng như chiều, tôi mồ côi...

Tháng tư chăn gối nồng son phấn 
Đêm với ngày trong một tấm gương... 
Thịt xương đã trộn, như sông núi 
Tôi với người, ai mang vết thương ?


Tháng tư rồi sẽ không ai nhớ 
Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài...
Mắt ai rồi sẽ như bia mộ 
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi...


Tháng tư người nhắc làm chi nữa 
Cảnh tượng hồn tôi đã miếu thờ...
Trống, chiêng, cờ xí như cơn mộng 
Mưa đã chờ tôi, mưa...đã ...mưa 

Mai kia sống với vầng trăng ấy 
người có còn thương một bóng cây...
Góc phố còn treo đôi mắt bão 
Ai nhớ ngàn năm một ngón tay ?


Buổi sáng ngày 15 tháng 07 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH