Powered By Blogger

Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

BÀI THƠ ĐÃ CÓ MỘT THỜI

ĐàCÓ MỘT THỜI 
Hơn ba mươi năm hạnh phúc tràn đầy
Anh và em, không xa rời một bước
Một nửa đời ta còn chờ phía trước
Sống trọn một đời... chỉ để yêu nhau...


Đã có một thời, ngây thơ trong sáng
Bước chân líu lo theo mẹ đến trường
Nắng ban mai trêu đùa trên lá cỏ
Hạt sương đêm lắng đọng nắng vàng tươi...


Con vào lớp học, mẹ ngồi chờ đợi
Giọt mồ hôi ướt thẩm đôi vai gầy
Màu nắng sân trường sáng ngời mắt mẹ :
"Tương lai con tôi, khởi sự từ đây..."


Nửa cuộc đời tôi gắn bó mái trường 
Hình bóng mẹ hằn sâu trong nổi nhớ
Ba mươi năm tôi ngồi trong lớp học
Một đời mẹ tôi dãi nắng, dầm mưa...


Đã có một thời, mãi tìm hoa nắng
Vướng trên tóc ai thả giữa sân trường
Giữa giờ chơi tôi viết vội bài thơ
Lời lãng mạng trong tâm hồn mới lớn...


Người ra đi, bỏ lại một mảnh tình
Lặng lẽ mình tôi đến trường vào lớp
Sầu dâng ngập nên lớp buồn rủ rượi
Hoa nắng đâu còn vướng nhẹ tóc ai... 


Người ra đi, mang một nửa hồn tôi 
Nửa còn lại trong ưu sầu, thương nhớ
Nơi phương xa hẳn người có nhớ !
Vẫn có một người, thương nhớ ngày đêm...


Đã có một thời, dạo phố Nguyễn Du  
Giữa mùa thu hương hoa Sữa thơm nồng
Hai nhánh tóc ngang bờ vai thon thả
Chiều xuống Tây hồ xao xuyến lòng tôi...


Con ngõ nhỏ vấn vương bao kỷ niệm 
Ngày lại ngày qua tôi vẩn đợi chờ
Dõi mắt trông giữa dòng người hối hả
Tìm dáng em trong nắng nhạt chiều thu...


Đã có một thời về thăm em gái 
Quảng Bình ơi trăm nhớ nghìn thương
Biển Nhật Lệ trải dài bờ cát trắng 
Con sóng trong xanh ve vuốt lấy bờ... 


Tiếng sóng vổ rì rào đêm trăng sáng 
Tay trong tay nghe biển hát tình ca
Trong hơi gió tôi nghe mùi muối biển
Mặn tình người đất Quảng yêu thương...


Đã có một thời, thăm quê Hà Tỉnh 
Một nửa nồi cơm độn với ngô khoai
Mặc mưa bão triền miên theo năm tháng
Miền trung ơi vẫn thấm đậm nghĩa tình...


"Nếu không có sông Lam 
Núi Hồng buồn biết mấy
Núi Hồng không đứng đó 
Sông Lam xanh cũng thừa..."
(Trích thơ Xuân Hoài - Nhạc : Quốc Việt - Tiếng hát : Tố Nga)
Nghe câu thơ sao mà thương da diết !
Nặng nghĩa tình người Hà Tỉnh mến thương...


Đã có một thời nợ, duyên gặp gỡ 
Đường đến trường hai hình bóng song đôi
Em là duyên, anh là nợ đời em
Tình sâu đậm theo hai mùa mưa nắng...


Rồi cứ thế, thời gian lặng lẽ trôi 
Nửa cuộc đời tóc nhuộm màu sương khói
Mắt nhìn nhau vẫn nồng nàn, say đắm
Trán hằn sâu những dấu vết thăng trầm...


Hơn ba mươi năm hạnh phúc tràn đầy
Anh và em, không xa rời một bước
Một nửa đời ta còn chờ phía trước
Sống trọn một đời... chỉ để yêu nhau...


Buổi tối ngày 20 tháng 03 năm 2017
NGUYỄN ANH KHANH

Không có nhận xét nào: