TỰ TÌNH
Tôi vẫn vững tin có một ngày
Tôi, em gặp lại giữa chiều mưa
Hoàng hôn lãng đãng màu sương khói
Ánh mắt nhìn nhau cạn tỏ lòng...
Khắc khoải niềm riêng nửa tỉnh say
Tôi, em gặp lại giữa chiều mưa
Hoàng hôn lãng đãng màu sương khói
Ánh mắt nhìn nhau cạn tỏ lòng...
Khắc khoải niềm riêng nửa tỉnh say
Vần thơ trăn trở nổi ưu hoài
Mênh mông một cõi hồn hiu quạnh
Lời thơ sâu thẳm nổi nhớ thương...
Yêu người thầm lặng trong nhung nhớ
Hiu quạnh tình riêng một nổi niềm
Hai mùa mưa nắng không rõ rệt
Chợt có tình em len lén vào...
Bờ vai thon thả xuôi hờ hững
Đọng lại mắt ai một nổi niềm
Bờ môi câm lặng vì hờn dổi
Lắng đọng dư âm của ngọt ngào...
Đôi lần gặp gở sao lưu luyến
Ánh mắt ngày xưa quá nồng nàn
Gieo lại niềm tin và mọng đợi
Một bóng hình ai ngút ngàn xa...
Tôi vẫn nhớ người, người nhớ tôi
Cớ sao ta lại lẩn tránh nhau !
Tránh nhau ở giữa đời thực tại
Chắc gì tâm tưởng tránh được nhau...
Tôi vẫn vững tin có một ngày
Tôi, em gặp lại giữa chiều mưa
Hoàng hôn lãng đãng màu sương khói
Ánh mắt nhìn nhau cạn tỏ lòng...
Cứ nhớ rồi thương sẽ vun bồi
Tình yêu tươi thắm tuổi xế chiều
Nhớ thương lặng lẽ trong tâm tưởng
Hiện thực yêu nhau giữa đời thường...
Buổi tối, ngày 27 tháng 12 năm 2016
NGUYỄN ANH KHANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét