Powered By Blogger

Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012

BÀI TÌNH THƠ 7


TÌNH THƠ 7
Nhà thơ Lê Thị Kim ; Đoàn Vị Thượng ; Mai Đình
Đoàn Thị Lam Luyến ; Xuân Diệu

HOA NGÂU
Thơ Lê Thị Kim


Em có chồng rồi ta vắng nhau 
Một hôm chợt gặp giữa vườn ngâu... 
Em đi gót nhẹ hơn ngâu rụng 
Sợ chạnh lòng ai, những nỗi đau... 

DẬY THÌ
Thơ Lê Thị Kim


Xuân đến căng tròn đôi má nõn 
Dậy thì, thơi thả gót sen non...
Tóc mai vài sợi bay lơ đễnh 
Trắng nuốt thanh tao ngẩn cổ tròn...


Em đi bước nhẹ như làn gió 
Thả tóc dài cho hoa bướm vương...
Đôi tà lụa trắng đầy mộng tưởng 
Bao trái tim trai rụng xuống đường...

NHỚ LẠI ĐỪNG QUÊN
Thơ  Đoàn Vị Thượng


Bổng nhớ lại con đường ta đã dạo
Cây co ro treo lá rét mùa đông... 
Tay em ấm, cớ chi tôi dại dột 
Lỡ buông ra, sơ ý lá rơi thầm...


Bỗng nhớ lại những ngày xuân em ốm 
Mới quen nhau, tôi chẳng dám thăm nhà... 
Cứ quanh quẩn ven đường như mất trộm 
Trái tim mình ai lấy kiếm chưa ra...


Bỗng nhớ lại cơn mưa chiều tháng bảy 
Ta chia tay không rõ lý do gì ? 
Chưa thấm thía những dòng mưa lúc ấy 
Là những dòng mùa hạ sắp chia ly...


Bỗng nhớ lại mọi điều sao giản dị 
Tôi như em, vụng dại đến đau lòng... 
Chỉ cần một trong hai người biết nghĩ 
Lúc bấy giờ ta dễ mất nhau không ! 

TƠ SẦU
Thơ Mai Đình


Tằm kia rút ruột ra tơ 
Em đây rút ruột ra thơ não nùng... 
Yêu anh chết nửa cõi lòng
Gửi hồn bay bổng mấy tầng mây xanh...

 
Yêu anh, quên cả thân mình
Yêu anh, quên hẳn bóng hình người xưa... 
Yêu anh, quên hết lòng từ
Quên tình máu mủ, quên bờ sông Tương...



Yêu anh, quên hết mọi đường 
Chỉ mong đoạt được tâm hồn anh yêu...
Nhưng ôi, em mộng quá nhiều
Hồn anh đã sẽ bao nhiêu thứ tình...
Dại khờ em vẫn yêu anh !



CHỒNG CHỊ, CHỒNG EM
Thơ  Đoàn Thị Lam Luyến


Xưa thì chị, nay thì em
Phải duyên chồng vợ, nối thêm tơ hồng... 
Được lúa, lúa đã gặp bông 
Được cải, cải đã chặt ngồng muối dưa...


Mặn mà cũng khác ngày xưa 
Bâng khuâng như chửa bao giờ bén duyên... 
Gần được ấm, xa được êm 
Giẫm vào ruộng hóa vụt lên mùa màng...


Cái giần vục phải cái sàng 
Xui cho hai đứa nhỡ nhàng gặp nhau... 
Lá bùa từ thuở Mỵ Châu 
Lá bài Trọng Thuỷ còn đau đến giờ...


Tình yêu một mất mười ngờ 
Khiến cho biển cứ khuất bờ trong nhau... 
Cái phận trước, cái duyên sau 
Nào ai tính được dài lâu với trời...


Khi vui muốn có một người 
Khi buồn muốn cả đất trời hoà chung... 
Đã từ hai mảnh tay không 
Kể chi mẹ ghẻ, con chung, chồng người...


Dỡ dang suốt nửa cuộc đời 
Bỗng dưng gặp được một người mình thương...
Chị thản nhiên mối tình đầu 
Thản nhiên em nhận bã trầu về têm...


DÀI ĐÊM THƯƠNG NHỚ
Thơ Xuân Diệu


Mặt anh đã được em nhìn
Trăm muôn quyến luyến, 
triệu nghìn yêu thương... 
Mặt anh giờ ở trong gương
Vắng em, như một con đường quạnh hiu...



Hỡi em ngàn thuở anh si ! 
Xa em chỉ xót xa vì nhớ em... 
Ngày dài nỗi nhớ chưa êm
Dài đêm thêm nhớ, thêm đêm nhớ dài ... 


Ngày 14 tháng 11 năm 2012
NGUYỄN ANH KHANH




BÀI TÌNH THƠ 6 - NHÀ THƠ CUNG TRẦM TƯỞNG

TÌNH THƠ 6 
NHÀ THƠ CUNG TRẦM TƯỞNG


Ca khúc "MÙA THU PARIS"
Thơ : Cung Trầm Tưởng     Nhạc : Phạm Duy    Tiếng hát : Vũ Khanh

CHƯA BAO GIỜ BUỒN THẾ !
Lên xe tiển em đi 
Chưa bao giờ buồn thế...
Trời mùa đông Paris 
Suốt đời làm chia ly...



Tiển em về xứ mẹ 
Anh nói bằng tiếng hôn 
Không còn gì lâu hơn 
Một trăm ngày xa cách...



Ga Lyon đèn vàng 
Tuyết rơi buồn mênh mang...
Cầm tay em muốn khóc 
Nói chi cũng muộn màng...



Hôn nhau phút này rồi,
chia tay nhau tức thì 
Khóc đi em, khóc đi em...



Hỡi người yêu xóm học 
Để sương thấm bờ đêm... 
Đường anh đi tràn ngập
 Lệ buồn em rơi rơi...


Ôi đêm nay... 
Chưa bao giờ buồn thế !
Trời mùa đông Paris 
Suốt đời làm chia ly...



Tàu em đi tuyết phủ 
Toa anh lạnh gió đầy... 
Làm sao anh không rét 
Cho ấm mộng đêm nay...
Mơ ngon trên 
Khắp nẻo đường ray...


Trời em mơ có sao 
Mình anh đêm ở lại... 
Trời mùa đông Paris 
Không bao giờ có sao...

Trời mùa đông Paris 
Chưa bao giờ buồn thế... !

MÙA THU PARIS
Mùa thu Paris
Trời buốt ra đi...
Hẹn em quán nhỏ
Rưng rưng rượu đỏ tràn ly...



Mùa thu đêm mưa
Phố cũ hè xưa...
Công viên lá đổ
Ngóng em từng phút, từng giờ...



Mùa thu âm thầm
Bên vườn Lục-Xâm...
Ngồi quen ghế đá
Không em buốt gía từ tâm...


Mùa thu nơi đâu ?
Người em mắt nâu...
Tóc vàng sợi nhỏ
Môi em chín đỏ trái sầu...




Mùa thu Paris
Tràn dâng đôi mi...
Người em gác trọ
Sang anh, gót nhỏ thầm thì...



Mùa thu không lời
Son nhạt đôi môi...
Em buồn trở lại
Hờn quên, hối cải cuộc đời...




Mùa thu ! mùa thu !
Mây trời âm u...
Yêu người độ lượng...
Trong em tâm tưởng, giam tù

Mùa thu !... trời ơi ! ... tình thu !...  

Ngày 14 tháng 11 năm 2012
NGUYỄN ANH KHANH


Ca khúc "TIỂN EM"
Thơ : Cung Trầm Tưởng     Nhạc : Phạm Duy     Tiếng hát : Thái Châu


BÀI TÌNH THƠ 5 - NHÀ THƠ ĐINH HÙNG



TÌNH THƠ 5
NHÀ THƠ ĐINH HÙNG
Nhà thơ của tình yêu trữ tình, huyền ảo, lãng mạn...


HOA BAY VỀ NGÀN
Em đi, rừng núi vào xuân 
Áo thiên thanh dệt trắng ngần hoa bay. 
Búp lan dài mướt ngón tay 
Cả lâm tuyền nhớ gót giầy phong hương...


Nghe như đàn lả cung thương 
Bầy chim bên suối soi gương tự tình.
Cỏ thơm nếp lụa đồng trinh
Mây giăng cánh bướm cho mình lên non...


Sông rừng uốn khúc lưng thon
Nụ cười hoa dại nét son não nùng.
Tình vương xóm Mán trập trùng
Lòng như xuân tỏa, hồn rừng hoang vu...


Cầu treo nối nhịp tương tư 
Lắng trong cây lá, giấc mơ về ngàn. 
Nắng soi ấm mái nhà sàn
Hơi xuân ủ cánh phong lan nõn nà...


Óng vàng mái tóc tiên sa 
Cỏ đồi chải phớt, lược ngà buông lơi.
Nhớ về bản nhỏ lưng trời 
Xuân đi còn lẩn nụ cười trong mây...


KHUÔN NGỌC PHA SƯƠNG
Đã lắng vào đêm hơi thở say
Trời xanh hạ thấp xuống vai này... 
Ôi bờ vai nhỏ, xuân vừa dậy 
Ngọc ẩm hoa quỳnh ý ngón tay...


Anh hỏi ngàn sao trong mắt em
Hàng mi trinh nữ vội buông rèm. 
Hồn đau lưu lạc đêm rừng tóc 
Sương khói biên thùy hay trái tim... 


Nguyệt thẹn hàm răng nét ngọc kiều
Kề môi nghe biển rộng cô liêu...
Mây vương mười ngón tay mê ngủ 
Cung bậc làn da, lụa thủy triều...


Động giấc hoa đêm, lẩn dáng người 
Nghìn xưa vầng trán ấy sao rơi...
Mưa sương ánh mắt khung trời lạ 
Nửa mặt huyền vi sáng nụ cười. 


Chớp mắt xuân thu động gót giày
Vành mây còn rộng lối hương bay...
Bàn chân thôi cũng tan thành bướm 
Xô lệch không gian một nét mày. 


Tay nhỏ thu hình cả giấc mê 
Anh xoay chiều núi đón em về... 
Rừng trầm biển động hơi em thở 
Huyền hoặc thời gian một nét mi. 


Tiếng hát pha sương chìm mặt ngọc 
Điệu buồn áo tím, mưa đêm xanh...
Nhớ nhau mây trắng bay đầy gối 
Em có là mây, em của anh...


NỤ CƯỜI THƯƠNG NHỚ
Thu về, em đã gặp thu chưa ? 
Giải nước trường giang lạnh mấy bờ... 
Thoảng bóng hoa buồn in lối cũ
Dặm đường mơ tưởng bước em xưa.


Tôi mải tìm thu mấy bữa nay
Mới nên sầu mộng, nhớ nhung này... 
Tưởng trong thao thức, lòng giăng gió 
Đều nói cùng em : "yêu lắm thay !" 


Từ trái đồi xanh, xanh mãi dâu 
Trở về đồng nội ngát ưu sầu...
Hương thơm ngây ngất hồn hoa cỏ 
Hằng viễn hoài em xa cách lâu. 


Mảng nhớ mong em, rừng đã vàng
Dáng chiều giục giã cửa đài trang...
Cảm thương nhan sắc, mờ thu thủy
Phơ phất trùng dương khói ải quan. 


Nước buồn cũng bởi mắt em xanh
Hồ biển rưng rưng biếc mấy thành ? 
Em tự phương trời, thu gởi lại 
Nụ cười thương nhớ nét đan thanh. 


LỜI THỀ TRÊN GỐI
Tôi đã gục đầu trên vai em 
Tìm trong dòng lệ chút hương chìm
Mộng in sắc trắng bàn tay nhỏ
Hồn vẫn e dè nép cánh xiêm...


Tôi đã nhìn sâu trong mắt em
Soi màu trăng cũ lần vào đêm...
Thương nhau sợ thấy trăng hờn tủi
Nước mắt không khi hết nổi niềm....


Nghi hoặc chiêm bao đợi giấc sầu 
Bướm bay vào mộng gặp hồn nhau 
Lời thề trên gối như sao rụng 
Sao có tan trong giọt lệ đầu... 


Tôi đã nghe từng thoáng giận hờn
Nửa hàm răng thẹn lướt môi hôn...
Chiều mưa đỉnh núi, vai nào lạnh ? 
Sóng gió vòng tay bỗng nổi cồn...


Hơi thở gieo hoa quấn gót giầy
Không gian chìm ánh mắt mây bay... 
Hương thơm những nụ cười vô tội
Còn đọng làn môi chút nắng say. 


Em biết mùa hoa nở tận đâu ? 
Hè sang trong một chiếc hôn đầu... 
Rồi mai em khóc và anh khóc
Thu sẽ về trên mái tóc sầu...


Anh vẽ cho em những giấc mơ
Chiêm bao nho nhỏ lối đi về...
Đường khuya thủy mặc nhòa chân bước
Áp má chia đôi mặt gối thề....


Tâm sự đêm nào thơm tóc nhau
Cánh tay vờn mộng gối chung đầu... 
Em ơi, mấy kiếp qua rồi nhỉ ? 
Tỉnh giấc, thời gian có đổi màu...


Em gọi tên anh, khấn nguyện thầm 
Nét buồn khuôn mặt tạc trăm năm...
Tương lai nín lặng, thương vầng trán
Lời nghẹn trên môi tắt vọng âm...


Từng buổi chiều đi, nắng thoát hồn
Mắt em ngây ngất khói hoàng hôn...
Mùa thu mái tóc xa vời vợi
Em cũng hao gầy vóc áo đơn...


Khát vọng còn nguyên lửa cháy rừng
Ôi hồn lãnh các, mắt thâm cung...
Hờn ghen nghiến nát môi trào hận
Nép bóng nghe mưa đổ chập chùng.


Tình lẩn mùi hương vạt áo đêm
Nhớ em, nhờ cả gió trăng tìm...
Bao giờ trăng tới chia nguồn lệ
Và gió phương nào vẫn gọi em... 

Ngày 13 tháng 11 năm 2012
NGUYỄN ANH KHANH