Powered By Blogger

Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

BÀI TÌNH THƠ 8 NHÀ THƠ DU TỬ LÊ

THƠ TÌNH 8
SƯU TẦM THƠ DU TỬ LÊ
NHÀ THƠ CỦA TÌNH YÊU LÃNG MẠN 
Dòng Văn học lãng mạn 1954-1975



ĐÊM NHỚ TRĂNG SÀI GÒN

Đêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ hồn thanh niên vàng...
Tìm tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố sương quàng cỏ cây...


Ngỡ hồn ta xứ mưa bay
Tôi chiêng trống gọi mỗi ngày mỗi xa...
Đêm về theo bánh xe qua
Nhớ em xa lộ, nhớ nhà Hàng Xanh...


Nhớ em kim chỉ khứu tình
Trưa ngoan lớp học, chiều lành khóm tre...
Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
Nắng Trương Minh Giản, trưa hè Tự Do...


Nhớ nghĩa trang quê hương bạn bè
Nhớ pho tượng lính buồn se bụi đường...
Đêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ sầu em bến nào...



ĐỜI MÃI Ở PHƯƠNG ĐÔNG

Anh đã hứa em an lòng hỡi nhỏ !
Ta sẽ về tới chốn của thương yêu...
Nơi sương sa như sữa suốt buổi chiều
Nơi mưa bụi xuống lòng nhau lấm tấm...


Nơi đêm bước những bàn chân rất chậm,
và dãy đèn xấu hổ sẽ quay đi...
Riêng hàng cây vẫn đứng đó lầm lì,
khi anh bỗng hôn em (trời lu, sao tỏ !)


Anh đã hứa em an lòng hỡi nhỏ !
Ta sẽ về tới chốn của riêng nhau...
Nơi nhục nhằn bị bỏ lại phía sau
Nơi đau khổ không cách gì lấn tới...


Nơi hạnh phúc ắp đầy trong mỗi túi
Để lúc buồn em khẽ nhón, ăn chơi...
Để vô tình em có lỡ đánh rơi
Thì cũng chẳng bao giờ vơi hết được...


Nơi giờ khắc như kết thành bởi mật
Sẽ tan dần trên đầu lưỡi tham lam...
Nơi hẹn hò (ôi chốn của trăm năm !) 
Cõi để sống (sau một thời đã chết !)


Em bình tĩnh dù gì khoan thảm thiết
Trước hay sau ta cũng sẽ quay về...
Cây có khô cành lá có chia lìa
Lòng có lạnh và hồn xưa có tối...


Đường có đổi căn nhà hoang sương khói !
Ta vẫn về như giữa một cơn mơ...
Ta vẫn về dù lúc tóc bạc phơ
Chân run rẩy và mắt lòa chẳng thấy...


Em đừng tủi bởi nếu cần khi ấy !
Ta dùng tay để tìm lấy thềm nhà...
Ta dùng môi để giữ lấy ngọt ngào,
và những thứ mất đi từ thuở nhỏ...


Ta sẽ thở bằng trầm hương của gió
Lắng nghe xa chân thú bước mơ hồ...
Núi muôn năm còn ở đó thẫn thờ
Rừng vẫn rộng tay mời ta trở lại...


Đêm vẫn để dành ta muôn của cải
Suối vẫn chờ nên suối chẳng đi xa...
Thông héo gầy bởi thông nhớ nhung ta
Chim sẽ rủ nhau về đôi mắt biếc...


Hoa vẫn nở ối vàng hồn tưởng tiếc
Ngày vẫn xanh kỷ niệm sẽ lên mầm...
Chim sáo vui đem tình cũ về gần
Ta ở đó tới khi thành cát bụi...


Ta ở đó đời ta không có tuổi
Em sẽ thành cánh bướm lúc mơ vui...
Em sẽ thành con dế lúc khuya nguôi
Cất tiếng hát, phân ưu tình ai dang dỡ...


HIẾN CHƯƠNG TÌNH YÊU
Ngày 14 tháng 02

Em đã biết Hiến Chương nào cũng vậy
Có những điều bắt buộc chúng ta theo...
(như ngày mai thi lấy bằng lái xe)
Ta cẩn thận ghi những điều phải nhớ...


Khi em lạnh, tôi biến thành ngọn lửa
Củi thương yêu, than đỏ hực ân tình...
Em cần thơ cho sáng dậy thơm hơn
Tôi lập tức hóa thân thành vần điệu...


Khi em bước tôi biến thành chiếc kiệu
Ngựa hai hàng, tứ mã chắc...., nan truy !
Có sao đâu ? Tôi nào hỏi mấy khi ?
(dù lắm lúc cũng thầm ghen tức chứ !)


Khi em viết tôi biến thành giấy mực
Bút tương tư mực nhớ đến ai kìa ?
Giấy từ cây, bút từ gỗ xa xưa
Mực từ nhựa, tôi từ em sống lại...


Khi em ngủ tôi biến thành chiếc gối
Để phòng hờ...., ngộ nhỡ em muốn ôm !
Để đêm hờn em có cái vứt luôn
Sáng nhặt lại, thấy mình sao.... dữ thiệt !


Khi em đọc, tôi biến thành chữ viết,
Cả nghìn chương, chỉ chép chuyện đôi ta...
Mỗi đầu giòng, tên em sắp chữ hoa
Cả chấm hỏi, cũng đậm mùi hạnh phúc...


Khi em ốm, tôi biến thành tủ thuốc
Thành tấm màn che chắn gió cho em...
Em chả cần phải lể, giác, hay xông
Vì tôi đã hóa thành cây ngải cứu...


Khi em khóc, tôi biến thành nước mắt
Chảy giùm em  cho cạn sạch nổi niềm...
Để mắt em xanh và để môi em mềm
Tôi là lá giữa buổi chiều sắp tối...


Khi em hát, tôi thành loa khuếch đại
Cho cả làng, cả nước đổ ra nghe...
Giọng em cao ,tôi bảo : "gớm, thanh ghê !"
Giọng em thấp, tôi tha hồ thêu dệt...


Khi em chết, cuộc đời này phải hết
Không chỉ tôi, hoa cỏ cũng lên trời...
Thú lìa rừng, chim chóc lạnh từng đôi
Bao thế hệ vì em mà...., biến mất !


Hiến Chương viết ngày tình yêu vô lượng
Của hai người ? Vâng, của chúng ta thôi...
Mặc ai cười ? mặc ai đó bĩu môi !
Họ ghen đấy, bởi em là Thánh Nữ...


Ta sẽ chết, nhưng tình ta bất tử
Vì mở đầu nhân loại, cuộc chơi riêng...



MAI SAU SOI THẤY VẾT THƯƠNG TÔI CÒN

Gọi tôi tiếng gọi bồi hồi 
Đêm mưa góc phố, người ngồi ghế khuya... 
Vầng trăng tôi cũ, chia lìa 
Em đi cuối sớm, ai về đầu hôm ? 


Gọi tôi, tiếng gọi ai buồn 
Nhân gian thăm thẳm, ngọn nguồn cũng xa... 
Người về cây cỏ tháng ba 
Hồn tôi tháng bảy, mưa sa dầm dầm... 


Gọi tôi tiếng gọi tiêu trầm 
Trái tim nhật nguyệt, mái hồn tử sinh... 
Núi sông đốm lửa cuối ghềnh 
Cõi âm ký ức, cõi trần lát dao... 


Gọi tôi tiếng gọi rầu rầu 
Ngưạ trong tuyệt lộ, chim đầu ải sương... 
Người còn giữ được mảnh gương ? 
Mai sau soi thấy vết thương tôi còn...



THƠ CHO NHỎ...

Thân ngựa chạy một đêm sầu gió núi
Đứng nhìn theo ngọn suối đứng riêng trời
Hơi thở ngọt em một thời phong kín
Nhớ nhung gì em buộc tóc chia đôi...


Con sóc nhỏ mang hồn lên núi lạ
Ta chim rừng cánh đã mỏi thương đau
Hương cỏ dại mát chân người ngà ngọc
Em bảng đen, vôi trắng giết đời nhau...


Trăm con bướm bay về chung một ngõ
Suối xôn xao, suối phải tự xuống nguồn...
Em áo lụa dáng gầy hơn bóng núi
Rừng ơi rừng, cây đợi đã bao năm...


Em tinh khiết giữa đời ta bụi bặm
Gọi ta về trong bóng nắng thơ ngây...
Em mới lớn nên tình như thác gọi
Thương dùm ta thân ngựa đã xa bầy...


AI NHỚ NGÀN NĂM MỘT NGÓN TAY

Tháng tư tôi đến rừng chưa thức 
Mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya... 
Có môi chưa nói lời chia biệt 
Và mắt chưa buồn như mộ bia...


Tháng tư nao nức chiều quên tắt 
Chim bảo cây cành hãy lắng nghe...
Bước chân ai dưới tàng phong ốm 
Mà tiếng giày rơi như suối reo...


Tháng tư khao khát, đêm vô tận 
Tôi với người riêng một góc trời... 
Làm sao anh biết trăng không lạnh ? 
Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi...


Tháng tư hư ảo người đâu biết 
Cảnh tượng hồn tôi, một khán đài... 
Với bao chiêng trống, bao cờ xí 
Tôi đón anh về tự biển khơi...

Tháng tư xe ngựa về ngang phố 
Đôi mắt nào treo mỗi góc đường... 
Đêm ai tóc phủ mềm da lụa 
Tôi với người chung một bến sông...

Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa 
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi...
Làm sao anh biết khi xa bạn ?
Tôi cũng như chiều, tôi mồ côi...

Tháng tư chăn gối nồng son phấn 
Đêm với ngày trong một tấm gương... 
Thịt xương đã trộn, như sông núi 
Tôi với người, ai mang vết thương ?


Tháng tư rồi sẽ không ai nhớ 
Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài...
Mắt ai rồi sẽ như bia mộ 
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi...


Tháng tư người nhắc làm chi nữa 
Cảnh tượng hồn tôi đã miếu thờ...
Trống, chiêng, cờ xí như cơn mộng 
Mưa đã chờ tôi, mưa...đã ...mưa 

Mai kia sống với vầng trăng ấy 
người có còn thương một bóng cây...
Góc phố còn treo đôi mắt bão 
Ai nhớ ngàn năm một ngón tay ?


Buổi sáng ngày 15 tháng 07 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH


Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2014

BÀI VIẾT TIẾP BÀI THƠ MÙI CỎ CHÁY CỦA ĐOÀN NGỌC


VIẾT TIẾP BÀI THƠ "MÙI CỎ CHÁY"
Của Đoàn Ngọc - Hà Nội ngày 11-07-2014
Qua bài đăng của +Thạch Thảo trên mạng Cộng đồng Google+ 


Mười tám Chiến sĩ đã hy sinh...
Ngày 07 tháng 07 năm 2014

Do sự cố kỹ thuật máy bay trực thăng Mi-171, số hiệu 01 thuộc
Trung đoàn 916 ; Sư đoàn 371 ; Quân chủng Phòng không Không quân Việt Nam.
Cất cánh lúc 7h30 để huấn luyện nhảy dù.
Đến 7h46 máy bay mất liên lạc và rơi cách sân bay Hòa Lạc khoảng 3 km.
Cách Chợ Hòa Lạc khoảng 500m.


Em đã đến nơi các anh ngã xuống
Góc vườn xưa nắng lẫn khói tro tàn
Mùi cỏ cháy thấy lòng sao bỗng nặng
Tiếng kinh cầu, tiếng lá lặng lẽ rơi

Em đã đến nơi người lính đôi mươi
Chưa kịp yêu ngã vào lòng đất mẹ
Nơi người cha còn bao câu chuyện kể
Đành dang dở ai sẽ nói con nghe?

Em đã đến nơi anh không trở về
Mùi cỏ cháy loang đầy trên sóng mắt
Mùi tang thương và đớn đau mất mát
Hóa tro tàn khi sắc vẫn còn xanh

Chiều hôm ấy em đã đến thăm anh
Mùi cỏ cháy theo em suốt bao ngày
Đâu cứ phải hi sinh bởi chiến tranh
Thương áo lính, thương sao mùi cỏ cháy.






Đất nước đau lòng đưa tiển các anh 
Đơn vị, đồng đội, bạn bè thương tiếc...
Những giọt nước mắt ngậm ngùi thương nhớ
Cha mẹ, anh em, vợ con... và cả người yêu...


Mười tám lá cờ phũ kín hình hài 
Tổ quốc linh thiêng đón các anh vào lòng...
Những người con hào hùng, trung kiên, bất khuất
Thế hệ Hồ Chí Minh trung dũng, kiên cường...


Thế hệ Bác Hồ sinh ra những người lính
"Trung với Đảng, hiếu với dân" đến giờ phút cuối đời...
Trước khi chết vẫn sẳn sàng bảo vệ 
Mạng sống người dân như mạng sống của mình...


Trời Hà Nội sáng nay buồn lặng lẽ
Nổi tiếc thương bao phũ phố phường...
Từng đoàn người đến viếng các anh
Chào tạm biệt những người con ưu tú...


Tiếng khóc thương, nức nỡ, nghẹn ngào
Của người thân, bạn bè, đồng đội...
Vẫn vang lên niềm tự hào hãnh diện
Vì đã đóng góp một phần máu xương, ruột thịt
Cho tổ quốc Việt Nam bền vững muôn đời...


Từ miền nam thành phố Hồ Chí Minh
Tôi viết bài thơ chào tạm biệt các anh...
Hàng triệu con tim ba miền tổ quốc
Hướng về thủ đô, ngậm ngùi đưa tiển các anh...


Buổi trưa ngày 13 tháng 07 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH 



Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014

CHÙM THƠ TÌNH BUỒN

CHÙM THƠ TÌNH BUỒN 

Những đoạn thơ nói về tình yêu,
ngắn thôi nhưng đọc lên nghe buồn ơi là buồn...
Biết đâu, tâm trạng của những người đang yêu được nhìn thấy trong đó...
1
Em là người anh yêu thương nhất
Cũng là người nở bỏ rơi anh...
Phải chăng anh là người có lỗi ?
Đã yêu em bằng cả trái tim mình...


2
Thôi tim ạ ! nín đi đừng khóc nữa
Bởi tình yêu không chọn lựa được đâu ?
Cũng như tim, tôi từng có nỗi đau !
Cũng mềm lòng vì những câu họ nói...


3
Này gió ơi cho ta nhờ chút việc
Việc nhỏ thôi nhưng là cả tấm lòng...
Khi gió về nép bên cạnh người ấy
Gió thì thầm ta nhớ ấy biết bao...


4
Uống cho say để quên đi tất cả
Quên nỗi buồn, sự cô độc, kẻ cô đơn...
Chợt nhận ra trong giấc ngủ chập chờn
Đời vô vị khi tâm hồn đã chết !


5
Tại sao nước mắt lại tràn
Tại sao hy vọng lại càng mất đi...
Tại sao uống rượu ngàn ly
Nhưng lại không thể quên đi một người...


6
Bỗng một ngày tôi nhận ra điều đó.
Cơn gió kia không phải của riêng tôi !
Đó là của trời xanh và mặt đất
Chẳng bao giờ có thể thuộc về tôi...


7
Miệng nói ghét nhưng lòng vẫn nhớ
Nói hết chờ nhưng dạ vẫn mong...
Nói hết thương nhưng vẫn giữ trong lòng
Vẫn in đậm một bóng hình ai đấy...


8
Đôi khi nhớ chỉ là quên một nữa
Còn lãng quên là nhớ đến tận cùng...
Đôi khi khóc chỉ là buồn một chút
Còn nụ cười là tê tái cỏi lòng đau...


9
Tôi bật khóc khi biết mình thua cuộc
Vòng tay này không giữ được tình yêu...
Buồn làm sao với nỗi nhớ chắt chiu
Người tôi yêu ngàn đời bên kẻ khác...


10
Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi hoang.
Ta lang thang trên vỉa hè ký ức...
Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật.
Rồi hiểu rằng, mình đã cô đơn...


11
Sáng nay ra đứng bên khung cửa
Lặng lẽ nhìn mưa, mưa cứ rơi...
Mưa ơi thôi nhé đừng rơi nữa.
Bởi lẽ hồn tôi ướt lắm rồi...


12
Ước một lần và xin cho mãi mãi
Được hóa thân thành kiếp cá trọn đời...
Để lặn sâu muôn trùng dưới đáy biển
Trao kỷ niệm buồn sâu thẳm đáy đại dương...


13
Ngày chia tay mình vẫn gọi tên nhau
Nhưng không thể ngọt ngào như thuở trước...
Bởi chúng mình đã lùi lại một bước
Đã trở về cái thuở chẳng yêu thương...

14
Họ yêu nhau họ thích chiều thứ bảy
Hoàng hôn về họ lại dắt nhau đi...
Tối không yêu tôi ghét chiều thứ bảy
Hoàng hôn về tôi lại thấy cô đơn...


15
Tôi cay đắng nhìn em yêu người khác
Sóng chợt buồn muốn xé nát con tim...
Niềm đau xót dâng lên đầy khóe mắt
Tôi dịu dàng chúc hạnh phúc cho em...

16
Đã bao lần trăng tròn rồi lại khuyết 
Đã bao lần định viết rồi lại thôi...
Để hôm nay gục đầu trong nỗi nhớ
Tay vô tình đặt bút viết tên em...


17
Đêm trăng sáng trở mình theo nỗi nhớ
Màn sương đêm ướt đẩm lá cây mềm...
Lá xao xác theo từng hơi thở
Gió lùa vào lạnh buốt cả con tim...

18
Ai vẫn nhớ ai, ai có biết ?
Ai thương ai nhớ, nhớ ai hoài...
Ai hay ai hiểu, tình ai đó
Ai cứ vô tình, ai có hay...


19
Ai đã từg trao yêu thương sâu nặng
Bỗng suy sụp bởi hai tiếng chia tay...
Hãy chớ buồn và nguôi lòng oán hận
Vì tình yêu là thứ dễ đổi thay...


20
Phải không em khi cuộc đời vẫn thế ?
Yêu nhau nhiều tất sẽ phải chia ly...
Biết bước đi là trong lòng đau khổ !
Nén vào lòng những hơi thở buồn tênh...


21
Lê bước chân mỗi lúc đi về
Rồi hốt hoảng chợt bóng ai qua phố...
Lá vẫn rơi và mây bay gió thổi
Trời vẫn trong mà buồn khổ phải chia lìa... 



(Sưu tầm từ Internet)
Ngày 21 tháng 08 năm 2013
NGUYỄN ANH KHANH



Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

BÀI THƠ HAI MÙA NẮNG

HAI MÙA NẮNG
Nắng vàng tươi đẹp sắc hè 
Hai mùa nắng đẹp một đời của tôi...


NẮNG NGÀY XƯA

Ngày xưa, nắng nhuộm sân trường
Nắng len khung cửa, nắng đùa tóc em
Nắng soi lóng lánh tóc dài
Nhuộm vàng sợi nhớ, sợi thương một người...


Nắng đùa trên mái tóc mây
Anh chàng đứng ngóng, ngóng trông mây trời !
Ô hay ! mây vẫn vô tình 
Mây ơi có biết tôi thương nhớ người...


Gió buồn, gió thổi rì rào
Gió vô tình thổi tóc ai bềnh bồng
Dựa lưng bên gốc phượng vàng
Dõi trông vời vợi dáng ai hững hờ... 


Bài thơ nắn nót thâu đêm
Ý thơ bày tỏ trên trang giấy màu
Nhủ lòng tôi quyết tặng người
Nhưng sao tôi lại rối lên thế này !


Phải chăng tôi đã thương người ?
Nên tôi lính quýnh, vụng về, rối ren...
Thôi thì một nhớ mười thương !
Nhờ anh trưởng lớp trao dùm tình thơ...


Ca khúc "NGÀY XƯA HOÀNG THỊ"
Thơ : Phạm Thiên Thư    Nhạc : Phạm Duy     Tiếng hát : Quốc Đại


NẮNG NGÀY NAY

Ngày nay, nắng nhuộm đường về
Dáng cô giáo trẻ, vàng tươi váng chiều
Gió lay đôi vạt áo vàng
Như đôi cánh bướm ru hồn tôi say...


Nhớ cô tôi thả hồn về
Sân trường, áo trắng, phượng hồng rơi rơi...
Tôi giờ đã khác hơn xưa !
Không còn lính quýnh nhờ người trao thư...


Đời tôi đã phũ bụi trần
Tóc xanh nhuốm bạc theo dòng thời gian...
"Cái tôi" chững trạc hơn nhiều !
Đường đời nếm trãi đắng cay, ngọt bùi...


Còn chăng vẫn một con người !
Biết thương và nhớ những người đã yêu
Mặc đời xô đẩy, chao nghiêng
Tôi là vẫn vậy, vẫn như thưở nào...


Thưở còn lính quýnh, vụng về
Nhờ thư nói hộ lòng tôi thương người...
Bây giờ, thật ngắn một lời :
"Nhớ thương cô giáo, tôi yêu thật rồi !"


Nắng vàng tươi đẹp sắc hè
Hai mùa nắng đẹp một đời của tôi...



Ca khúc "HAI MÀU NẮNG" 
Sáng tác : Hoài An       Tiếng hát : Loan Châu


Buổi sáng, ngày 12 tháng 07 năm 2014
Viết cho kỷ niệm của anh và cho những ngày xa vắng em...
NGUYỄN ANH KHANH