Powered By Blogger

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

BÀI THƠ TÌNH 4 - NHÀ THƠ NGUYỄN TẤT NHIÊN

THƠ TÌNH 4
NHÀ THƠ NGUYỄN TẤT NHIÊN
Nhà thơ của tình yêu lứa tuổi học trò...



TRÚC ĐÀO
Trời nào đã tạnh cơn mưa
Mà giông tố cũ còn chưa muốn tàn...
Nhà người tôi quyết không sang
Thù người, tôi những đêm nằm nghiến răng !
Quên người, nhất quyết tôi quên
Mà sao gặp lại..., còn kiên nhẩn chào...



Chiều xưa có ngọn trúc đào
Mùa thu lá rụng bay vào sân em...
Mùa thu lá rụng êm đềm
Như cô với cậu cười duyên dại khờ...



Bỡi vì hai đứa ngây thơ
Tình tôi dạo ấy..., là ngơ ngẩn nhìn !
Thế rồi trăng sáng lung linh
Em mười sáu tuổi, giận hờn vu vơ...


Sang năm mười bảy không ngờ...
Tình tôi nít nhỏ, ngồi mơ cũng thừa
Tôi mười bảy tuổi, buồn chưa !
Đầu niên học mới, dầm mưa cả ngày...



Chiều nay ngang cổng nhà ai
Nhủ lòng, tôi chỉ nhìn cây trúc đào
Nhưng mà không hiểu vì sao ?
Gặp ngườii xưa lại nhìn nhau mỉm cười...


TÌNH MỘT HAI NĂM
Và thơ tôi, gom hết cho người
Rất tội nghiệp như dòng sông nước cạn...
Chiều nay trời mưa trên tóc nhuộm
Không biết người có sợ tàn phai...



Tình một, hai năm..., chưa phải tình dài
Cũng không thể gọi là mới lớn !



Tôi vẫn đợi như ngày tôi đã đợi
Vẫn ngậm tình về như buổi ngậm tình đi...
(Nghĩa là tôi ấp úng..., chuyện yêu người
cơ khổ như những lời thú tội !)



Tình chóng vỡ khi gần nhau quá vội
Tôi làm sao can đảm ngắm tro tàn !
Nên cuộc đời cứ thế, run run...
Gió thì lạnh, tay chẳng màng đánh lửa 



Tôi vẫn đợi, đợi thêm người chút nữa
Tự an ủi mình khi cắn nổi sầu đau
Tình một, hai năm chưa bạc mái đầu
Chưa tuyệt vọng bỡi vì chưa hy vọng...



Chiều nay, trời mưa trên tóc nhuộm
Xơ xác người, tôi thấy buồn cho tôi...



Tình còn đầy là tình còn xa xôi
Tình im lặng là tình không chết yểu...



Cha mẹ sinh tôi thằng bất hiếu !
Thề thốt thương người hơn cả song thân...


LINH MỤC
Dĩ dãng là địa ngục !  
Giam hảm đời muôn năm
Tôi, người yêu dĩ dãng
Nên sống gần Satan...



Ngày kia nghe lời quỷ
Giáng thế thêm một lần
Trong kiếp người linh mục !
Xao gầy cơn điên trăng...



Vì tôi là linh mục !
Không mặt áo nhà dòng
Nên suốt đời hiu quạnh
Nên suốt đời lang thang...



Vì tôi là linh mục !
Giảng lời tình nhân gian
Nên không có thánh kinh
Nên không có bổn đạo
Nên không có giáo đường
(Một tín đồ duy nhất
vừa thiêu hủy lầu chuông...)



Vì tôi là linh mục !
Phổ lời tình nhân gian
Thành câu thơ buồn bã
Nên hạnh phúc đâu còn
Nên người tình duy nhất
Vừa thiêu hủy lầu chuông...



Vì tôi là linh mục ! 
Không biết mặt thánh thần
Nên tín đồ duy nhất
Cũng là đấng quyền năng...



Tín đồ là người tình
Người tình là ác quỷ
Ác quỷ là quyền năng 
Quyền năng là tín đồ
Tín đồ là người tình...
(Vì tôi là linh mục
Giảng lời tình nhân gian...)



Vì tôi là linh mục !
Không biết rửa tội người
Nên âm thầm lúc chết
Tội mình còn than van...


CHO NHỎ NGÀY THI
Ngày thi sắp gần kề rồi đó nhỏ !
Nhỏ lo năm mà ta ngạy tới mười...
Sợ bài thi làm nhỏ biếng môi cười
Ta thật sự nghe lòng đau khôn xiết...



Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi rớt
Nhỏ sẽ buồn như những lá thu bay...
Lệ thấm nồng ướt đẩm chiêc khăn tay
Như có dạo nhỏ buồn ta phải dổ...



 Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi đổ !
Nhỏ có mừng, chưa chắc đã hơn ta...
Nụ nhỏ cười sẽ rực rỡ hơn hoa
Nổi sung sướng, ửng hồng đôi má đỏ...



Ngày thi sắp gần kề rồi đó nhỏ !
Ta không thi nhưng hồi hộp lạ thường...
Đêm ta nằm cầu mong chúa xót thương
Cho nhỏ đổ, dẩu ta người ngoại đạo !


TÂM XUÂN
Em có trăng rằm trong đáy mắt
Hồn anh từ đó khảm muôn sao...
Tình anh là một trời trong vắt
Chẳng gợn mây, không sợi vẩn nào...



Em có mặt trời trong ánh mắt
Tim anh ngàn phượng nỡ bâng khuâng...
Đường quê tình tự trong anh bỗng
Trùng điệp ve ran dậy tiếng mừng...



 Em có sân trường trong mắt nắng
Có trăng huyền thoại tết trung thu...
Có sông đời chợt reo vui thác
Là tình anh đấy biết đâu ?


Ngày 12 tháng 11 năm 2012
NGUYỄN ANH KHANH


BÀI THƠ TÌNH 3 - NHÀ THƠ MƯỜNG MÁN

THƠ TÌNH 3
NHÀ THƠ MƯỜNG MÁN

ĐI QUA TRĂM ĐỈNH MƯA RÀO
Ngày nắng nhớ, đêm sương ngùi
Xuống biễn nhớ núi, lên đồi nhớ khe...
Dầm mưa thu nhớ đêm hè
Ở đồng nhớ cõi đi về phố đông...
Loai hoay hạt bụi sắc không 
Trở lòng nghe hỏng, giữa dòng bao la...


Quẩn quanh trong cỏi người ta
Đôi khi trơ trấc như là cội cây...
Đôi khi thoắt vơi, thoắt đầy
Phần người, phần thú, bầy hầy khó phân...



Ôm vai Lan nhớ môi Vân !
Ăn đường thấy mặn, cắn gừng thấy chua...
Ngở thắng rồi bỗng thấy thua 
Cái tôi sấp ngữa cho vừa cuộc chơi...



Cái tâm vốn chẳng lắm lời
Đôi khi chống dập, đở vùi suýt tan...
Đi qua mặt đất ngổn ngang
Một ta mờ mịt giữa ngàn múa may...



Cám ơn em đã cho vay
Chút tình muối mặn để ngày nhớ ơn...
Để đêm ngát mộng bình thường
Trái tim cỏ úa, hòa vườn chiêm bao...



Đi qua trăm đỉnh mưa rào
Ơn em ngọn nắng, ngọt ngào khuya nay...



THÁNG GIÊNG HÁT
Tháng giêng hiền như cỏ
Và tóc mềm như mây...
Tóc bay qua bến lạ
Sông thương ai, sông đầy...



Tháng giêng biếc như lá
Và tình ấm như tay...
Tình rẽ sang lối nọ
Vai nhớ ai vai gầy...



Tháng giêng trắng như Cúc
Và áo vàng như Mai...
Áo nhàu trăm nếp bụi
Giử hoài mơ chưa phai...



Tháng giêng ướt như mắt
Tháng giêng hồng như môi...
Trái tim ai hóa bướm
Bay theo nhau bồi hồi...



Tháng giêng sao về muộn
Không em chim lạc bầy...
Một mình lên đồi hát
Xuân nhớ ai xuân gầy...


XUÂN MUỘN
Ngày rơi, chầm chậm ngày rơi
Thu đông lá trút, bồi hồi sang xuân...
Ru em sóng bủa muôn trùng
Võng thanh xuân giữa lòng nhân gian...



Ru da diết, ru muộn màng
Hồng nghìn trước, cúc vàng nghìn sau...



Ru nhau, đườm đượm ru nhau
Từ ban sơ áo chưa nhàu chiêm bao...
Đến phai câu hát mận đào
Hình như lòng vẫn ngọt ngào, hình như...



Ru mưa rồi lại ru mưa
Hạt thiếu muối mặn, hạt thừa gừng cay...
Hạt nào gối mộng khuya nay
Cho ta thắp lại, chút ngày lãng quên...


QUA MẤY NGÕ HOA
Chim vỗ cánh, nắng phai rồi đó
Về đi thôi, O nớ chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá, chao ôi là tội !



Tay nhớ ai mà tay bối rối
Áo thương ai lồng lộng đôi tà...
Đường về nhà qua mấy ngõ hoa
Chớ có liếc mắt nhìn ong bướm...



Có chi mô mà chân luống cống
Cứ tà tà ta bước song đôi...
Đi một mình tim sẽ mồ côi
Tóc sẽ lệch, đường ngôi không đẹp...



Để tóc rối cần chi phải kẹp
Nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền...
Buộc hồn O vào những cánh chim
Bay lên đỉnh hồn anh ngủ đậu...



Cứ mím môi rứa là rất xấu !
O cười tươi duyên dáng vô cùng...
Cho anh nhìn những hạt răng xinh
Anh sẽ đổi ngàn ngày thơ dại...



Mi khẻ chớp, nghĩa là sắp háy
Háy huýt đi, giận dổi càng vui...
Gót chân đưa bước mộng bồi hồi
Anhchợt thấy trần gian quá chật...



Không ngó anh, răng nhìn xuống đất
Đất có chi đẹp đẽ mô nờ...
Theo nhau từ hôm nớ hôm tê
Anh hỏi mãi, răng O không nói...



Tình im lặng, tình cao vời vợi
Hay nói  ra sợ dế giun cười...
Sợ phố ghen đổ lá me rơi
Sợ chân bước sai hồi tim nhịp...



Cứ khoan thai rồi ra cũng kịp
Vạn mùa xuân chờ đón chung quanh...
Vạn buổi chiều anh vẫn lang thang
Vẫn theo O giờ về tan học...



Từ bốn cửa đông, tây, nam, bắc
Đến bốn mùa xuân, hạ, thu, đông...
Theo nhau về như sáo sang sông
Như chuồn chuồn có đôi có cặp...



Chim chìa vôi chuyền cành múa hát
Trên hư không ve cưới mùa hè...
O có nghe suốt dọc đường về
Sỏi đá gọi tên người yêu dấu...



Hoa tầm xuân tím hoang bờ dậu
Lòng anh buồn chi rứa lạ thế...
Nón nghiêng vành nắng chết đê mê
Anh mê sảng theo chiều tắt chậm...



Chiều đang say vì tình vừa ngấm
Hai hàng cây thương nhớ mặt trời...
Chiều ni về, O nhớ thương ai ?
Chiều ni về, chắc anh nhuốm bệnh...



Thuyền xuôi dòng ngẩn ngơ những bến
Anh như là phố đứng trông mưa...
Anh như là huế nhớ trầm xưa
Sợ một mai O qua mất bóng...



Một mai rồi tháng năm sẽ lớn
O nguôi quên những sáng trời hồng...
O sẽ quên có một người mong ?
Một kẻ đứng dọc đường trông đợi...



Còn nhớ chi ngôi trường con gái
Lớp học sầu khung cửa giờ chơi...
Cặp sách quăng đâu đó mất rồi
Vì O bận tay bồng tay bế...



Chuyện hôm ni sẽ thành chuyện kể
Những lúc chiều đem nắng sang sông...
O bậng khuâng nhè nhẹ hỏi lòng
Mình nhớ ai, mà buồn chi lạ ?



Chim vổ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi, O nớ chiều rồi...
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá, chao ôi là tội !


NGỒI NGHE
Ngồi nghe nắng, bên sông tan vỡ
Tụng rất thầm kinh tiển ngày đi...
Dăm chiếc lá dùng dằng không nỡ
Buông trôi đời xuống mặt sóng kia...



Ngồi nghe nước, qua cầu lặng lẽ
Bèo nghĩ gì trên nhánh phân ly...
Em ngàn năm, vẫn là bến lạ
Thuyền ta trôi chưa đến, bởi vì...



Ngồi nghe gió đi rong qua chợ
Ầm ỉ rao mua bán tình si...
Ta lục những ngăn tình xưa cũ
Chợt ngẩn ngơ thấy chẳng còn gì !



Ngồi nghe phố vội vàng khép cửa
Bao rượu tình tràn rót chén khuya...
Ta khờ khạo, giao tim em giữ !
Rượu đêm nay, hồ dễ ai chia...



Ngày 12 tháng 11 năm 2012
NGUYỄN ANH KHANH