Powered By Blogger

Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012

BÀI TÌNH THƠ 5 - NHÀ THƠ ĐINH HÙNG



TÌNH THƠ 5
NHÀ THƠ ĐINH HÙNG
Nhà thơ của tình yêu trữ tình, huyền ảo, lãng mạn...


HOA BAY VỀ NGÀN
Em đi, rừng núi vào xuân 
Áo thiên thanh dệt trắng ngần hoa bay. 
Búp lan dài mướt ngón tay 
Cả lâm tuyền nhớ gót giầy phong hương...


Nghe như đàn lả cung thương 
Bầy chim bên suối soi gương tự tình.
Cỏ thơm nếp lụa đồng trinh
Mây giăng cánh bướm cho mình lên non...


Sông rừng uốn khúc lưng thon
Nụ cười hoa dại nét son não nùng.
Tình vương xóm Mán trập trùng
Lòng như xuân tỏa, hồn rừng hoang vu...


Cầu treo nối nhịp tương tư 
Lắng trong cây lá, giấc mơ về ngàn. 
Nắng soi ấm mái nhà sàn
Hơi xuân ủ cánh phong lan nõn nà...


Óng vàng mái tóc tiên sa 
Cỏ đồi chải phớt, lược ngà buông lơi.
Nhớ về bản nhỏ lưng trời 
Xuân đi còn lẩn nụ cười trong mây...


KHUÔN NGỌC PHA SƯƠNG
Đã lắng vào đêm hơi thở say
Trời xanh hạ thấp xuống vai này... 
Ôi bờ vai nhỏ, xuân vừa dậy 
Ngọc ẩm hoa quỳnh ý ngón tay...


Anh hỏi ngàn sao trong mắt em
Hàng mi trinh nữ vội buông rèm. 
Hồn đau lưu lạc đêm rừng tóc 
Sương khói biên thùy hay trái tim... 


Nguyệt thẹn hàm răng nét ngọc kiều
Kề môi nghe biển rộng cô liêu...
Mây vương mười ngón tay mê ngủ 
Cung bậc làn da, lụa thủy triều...


Động giấc hoa đêm, lẩn dáng người 
Nghìn xưa vầng trán ấy sao rơi...
Mưa sương ánh mắt khung trời lạ 
Nửa mặt huyền vi sáng nụ cười. 


Chớp mắt xuân thu động gót giày
Vành mây còn rộng lối hương bay...
Bàn chân thôi cũng tan thành bướm 
Xô lệch không gian một nét mày. 


Tay nhỏ thu hình cả giấc mê 
Anh xoay chiều núi đón em về... 
Rừng trầm biển động hơi em thở 
Huyền hoặc thời gian một nét mi. 


Tiếng hát pha sương chìm mặt ngọc 
Điệu buồn áo tím, mưa đêm xanh...
Nhớ nhau mây trắng bay đầy gối 
Em có là mây, em của anh...


NỤ CƯỜI THƯƠNG NHỚ
Thu về, em đã gặp thu chưa ? 
Giải nước trường giang lạnh mấy bờ... 
Thoảng bóng hoa buồn in lối cũ
Dặm đường mơ tưởng bước em xưa.


Tôi mải tìm thu mấy bữa nay
Mới nên sầu mộng, nhớ nhung này... 
Tưởng trong thao thức, lòng giăng gió 
Đều nói cùng em : "yêu lắm thay !" 


Từ trái đồi xanh, xanh mãi dâu 
Trở về đồng nội ngát ưu sầu...
Hương thơm ngây ngất hồn hoa cỏ 
Hằng viễn hoài em xa cách lâu. 


Mảng nhớ mong em, rừng đã vàng
Dáng chiều giục giã cửa đài trang...
Cảm thương nhan sắc, mờ thu thủy
Phơ phất trùng dương khói ải quan. 


Nước buồn cũng bởi mắt em xanh
Hồ biển rưng rưng biếc mấy thành ? 
Em tự phương trời, thu gởi lại 
Nụ cười thương nhớ nét đan thanh. 


LỜI THỀ TRÊN GỐI
Tôi đã gục đầu trên vai em 
Tìm trong dòng lệ chút hương chìm
Mộng in sắc trắng bàn tay nhỏ
Hồn vẫn e dè nép cánh xiêm...


Tôi đã nhìn sâu trong mắt em
Soi màu trăng cũ lần vào đêm...
Thương nhau sợ thấy trăng hờn tủi
Nước mắt không khi hết nổi niềm....


Nghi hoặc chiêm bao đợi giấc sầu 
Bướm bay vào mộng gặp hồn nhau 
Lời thề trên gối như sao rụng 
Sao có tan trong giọt lệ đầu... 


Tôi đã nghe từng thoáng giận hờn
Nửa hàm răng thẹn lướt môi hôn...
Chiều mưa đỉnh núi, vai nào lạnh ? 
Sóng gió vòng tay bỗng nổi cồn...


Hơi thở gieo hoa quấn gót giầy
Không gian chìm ánh mắt mây bay... 
Hương thơm những nụ cười vô tội
Còn đọng làn môi chút nắng say. 


Em biết mùa hoa nở tận đâu ? 
Hè sang trong một chiếc hôn đầu... 
Rồi mai em khóc và anh khóc
Thu sẽ về trên mái tóc sầu...


Anh vẽ cho em những giấc mơ
Chiêm bao nho nhỏ lối đi về...
Đường khuya thủy mặc nhòa chân bước
Áp má chia đôi mặt gối thề....


Tâm sự đêm nào thơm tóc nhau
Cánh tay vờn mộng gối chung đầu... 
Em ơi, mấy kiếp qua rồi nhỉ ? 
Tỉnh giấc, thời gian có đổi màu...


Em gọi tên anh, khấn nguyện thầm 
Nét buồn khuôn mặt tạc trăm năm...
Tương lai nín lặng, thương vầng trán
Lời nghẹn trên môi tắt vọng âm...


Từng buổi chiều đi, nắng thoát hồn
Mắt em ngây ngất khói hoàng hôn...
Mùa thu mái tóc xa vời vợi
Em cũng hao gầy vóc áo đơn...


Khát vọng còn nguyên lửa cháy rừng
Ôi hồn lãnh các, mắt thâm cung...
Hờn ghen nghiến nát môi trào hận
Nép bóng nghe mưa đổ chập chùng.


Tình lẩn mùi hương vạt áo đêm
Nhớ em, nhờ cả gió trăng tìm...
Bao giờ trăng tới chia nguồn lệ
Và gió phương nào vẫn gọi em... 

Ngày 13 tháng 11 năm 2012
NGUYỄN ANH KHANH


Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

BÀI THƠ TÌNH 4 - NHÀ THƠ NGUYỄN TẤT NHIÊN

THƠ TÌNH 4
NHÀ THƠ NGUYỄN TẤT NHIÊN
Nhà thơ của tình yêu lứa tuổi học trò...



TRÚC ĐÀO
Trời nào đã tạnh cơn mưa
Mà giông tố cũ còn chưa muốn tàn...
Nhà người tôi quyết không sang
Thù người, tôi những đêm nằm nghiến răng !
Quên người, nhất quyết tôi quên
Mà sao gặp lại..., còn kiên nhẩn chào...



Chiều xưa có ngọn trúc đào
Mùa thu lá rụng bay vào sân em...
Mùa thu lá rụng êm đềm
Như cô với cậu cười duyên dại khờ...



Bỡi vì hai đứa ngây thơ
Tình tôi dạo ấy..., là ngơ ngẩn nhìn !
Thế rồi trăng sáng lung linh
Em mười sáu tuổi, giận hờn vu vơ...


Sang năm mười bảy không ngờ...
Tình tôi nít nhỏ, ngồi mơ cũng thừa
Tôi mười bảy tuổi, buồn chưa !
Đầu niên học mới, dầm mưa cả ngày...



Chiều nay ngang cổng nhà ai
Nhủ lòng, tôi chỉ nhìn cây trúc đào
Nhưng mà không hiểu vì sao ?
Gặp ngườii xưa lại nhìn nhau mỉm cười...


TÌNH MỘT HAI NĂM
Và thơ tôi, gom hết cho người
Rất tội nghiệp như dòng sông nước cạn...
Chiều nay trời mưa trên tóc nhuộm
Không biết người có sợ tàn phai...



Tình một, hai năm..., chưa phải tình dài
Cũng không thể gọi là mới lớn !



Tôi vẫn đợi như ngày tôi đã đợi
Vẫn ngậm tình về như buổi ngậm tình đi...
(Nghĩa là tôi ấp úng..., chuyện yêu người
cơ khổ như những lời thú tội !)



Tình chóng vỡ khi gần nhau quá vội
Tôi làm sao can đảm ngắm tro tàn !
Nên cuộc đời cứ thế, run run...
Gió thì lạnh, tay chẳng màng đánh lửa 



Tôi vẫn đợi, đợi thêm người chút nữa
Tự an ủi mình khi cắn nổi sầu đau
Tình một, hai năm chưa bạc mái đầu
Chưa tuyệt vọng bỡi vì chưa hy vọng...



Chiều nay, trời mưa trên tóc nhuộm
Xơ xác người, tôi thấy buồn cho tôi...



Tình còn đầy là tình còn xa xôi
Tình im lặng là tình không chết yểu...



Cha mẹ sinh tôi thằng bất hiếu !
Thề thốt thương người hơn cả song thân...


LINH MỤC
Dĩ dãng là địa ngục !  
Giam hảm đời muôn năm
Tôi, người yêu dĩ dãng
Nên sống gần Satan...



Ngày kia nghe lời quỷ
Giáng thế thêm một lần
Trong kiếp người linh mục !
Xao gầy cơn điên trăng...



Vì tôi là linh mục !
Không mặt áo nhà dòng
Nên suốt đời hiu quạnh
Nên suốt đời lang thang...



Vì tôi là linh mục !
Giảng lời tình nhân gian
Nên không có thánh kinh
Nên không có bổn đạo
Nên không có giáo đường
(Một tín đồ duy nhất
vừa thiêu hủy lầu chuông...)



Vì tôi là linh mục !
Phổ lời tình nhân gian
Thành câu thơ buồn bã
Nên hạnh phúc đâu còn
Nên người tình duy nhất
Vừa thiêu hủy lầu chuông...



Vì tôi là linh mục ! 
Không biết mặt thánh thần
Nên tín đồ duy nhất
Cũng là đấng quyền năng...



Tín đồ là người tình
Người tình là ác quỷ
Ác quỷ là quyền năng 
Quyền năng là tín đồ
Tín đồ là người tình...
(Vì tôi là linh mục
Giảng lời tình nhân gian...)



Vì tôi là linh mục !
Không biết rửa tội người
Nên âm thầm lúc chết
Tội mình còn than van...


CHO NHỎ NGÀY THI
Ngày thi sắp gần kề rồi đó nhỏ !
Nhỏ lo năm mà ta ngạy tới mười...
Sợ bài thi làm nhỏ biếng môi cười
Ta thật sự nghe lòng đau khôn xiết...



Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi rớt
Nhỏ sẽ buồn như những lá thu bay...
Lệ thấm nồng ướt đẩm chiêc khăn tay
Như có dạo nhỏ buồn ta phải dổ...



 Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi đổ !
Nhỏ có mừng, chưa chắc đã hơn ta...
Nụ nhỏ cười sẽ rực rỡ hơn hoa
Nổi sung sướng, ửng hồng đôi má đỏ...



Ngày thi sắp gần kề rồi đó nhỏ !
Ta không thi nhưng hồi hộp lạ thường...
Đêm ta nằm cầu mong chúa xót thương
Cho nhỏ đổ, dẩu ta người ngoại đạo !


TÂM XUÂN
Em có trăng rằm trong đáy mắt
Hồn anh từ đó khảm muôn sao...
Tình anh là một trời trong vắt
Chẳng gợn mây, không sợi vẩn nào...



Em có mặt trời trong ánh mắt
Tim anh ngàn phượng nỡ bâng khuâng...
Đường quê tình tự trong anh bỗng
Trùng điệp ve ran dậy tiếng mừng...



 Em có sân trường trong mắt nắng
Có trăng huyền thoại tết trung thu...
Có sông đời chợt reo vui thác
Là tình anh đấy biết đâu ?


Ngày 12 tháng 11 năm 2012
NGUYỄN ANH KHANH