Powered By Blogger

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

BÀI THƠ CÓ MỘT MÙA HOA GẠO

CÓ MỘT MÙA HOA GẠO
Em bảo màu hoa của thủy chung
Đỏ tươi, son sắc một hẹn thề :
"Bao giờ hoa gạo không còn đỏ,
là ngày em đã lãng quên anh..."

Cuộc đời tôi vấn vương nhiều kỷ niệm với những bóng hồng Hà Nội,
nhất là khoảng thập niên 1990-2000... Bây giờ, nhớ lại những kỷ niệm đẹp nào
thì tôi lại viết thành thơ để lưu giữ, để nhớ lại một thời xuôi nam-ngược bắc...



Tháng ba năm ấy tôi còn nhớ
Hà Nội màu hoa đỏ ngập trời...
Hoa gạo rơi rơi từng ngõ phố
Vướng nhẹ tóc ai, má ửng hồng...


Ngày ấy, gặp em buổi tan tầm
Phố phường nhuộm đỏ bởi màu hoa
Lần đầu tôi biết màu hoa gạo 
Qua miệng của ai, giọng sẽ sàng...


Em bảo : "màu hoa của nhớ thương,
đỏ rực trong tim một bóng hình..."
Hai miền thương nhớ xa thăm thẳm 
Vẫn không ngăn cách được tình yêu...


Em bảo : "màu hoa của chia tay,
anh về nồng ấm với nắng mưa !..."
Mình em ở lại trong thương nhớ
Màu đỏ sắc son của đợi chờ...


Em bảo : "màu hoa của đợi chờ,
chờ người, người ở ngút ngàn xa..."
Cánh hoa đỏ thắm duyên con gái
Mòn mỏi, ngóng trông một bóng người...


Em bảo màu hoa của thủy chung
Đỏ tươi, son sắc một hẹn thề : 
"Bao giờ hoa gạo không còn đỏ,
là ngày em đã lãng quên anh..."


Thuở ấy, tôi nào có hiểu đâu ?
Màu hoa đỏ thắm của lòng em...
Chờ mong tôi sẽ quay trở lại
Để hiểu cùng em chữ "thủy chung"...


Buổi tối, ngày 01 tháng 07 năm 2015
NGUYỄN ANH KHANH

Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

BÀI THƠ MỘT ĐỜI PHONG TRẦN

MỘT ĐỜI PHONG TRẦN
Trách ai, rồi trách phận mình  
Vết sầu thương nhớ vấn vương vào lòng
Đa mang bao phận má hồng 
Thì đừng than trách tình duyên xa vời...


Ca khúc "TA MUỐN CÙNG EM SAY"
Sáng tác : Đăng Khánh    Tiếng hát : Tuấn Ngọc


Đêm khuya uống rượu không say
Ly vơi, ly cạn sao em rót hoài !
Uống say quên hết sự đời 
Sao anh uống mãi, uống hoài chẳng say ?



Người say, thơ cũng say theo 
Cớ sao mượn rượu uống cho say mềm 
Người cười, thơ cũng cười theo
Hóa ra uống rượu làm thơ giải sầu...



Cái sầu vương vấn bao năm 
Là sầu nhân thế trái ngang đôi đường
Đành rằng có nợ không duyên 
Cớ sao gặp gỡ cho đau đớn lòng...


Trách ai rồi trách phận mình 
Vết sầu thương nhớ vấn vương vào lòng
Đa mang bao phận má hồng 
Thì đừng than trách tình duyên xa vời...



Phong trần một kiếp con người
Vấn vương từ thuở tóc xanh, sân trường
Đi qua hơn nửa đời người 
Tóc xanh nhuốm bạc vẫn còn đa mang...



Đôi lần từ giả nàng thơ 
Trăm lần lại nhớ, lại thương, lại sầu...
Đôi lần thề thốt, hẹn hò 
Trăm lần lại cứ lững lơ giữa dòng...



Đêm nay, quyết uống cho say !
Tay tiên chuốc rượu, hồng nhan gọi mời
Hồn thơ lai láng dâng tràn
Bút đề dăm chữ tặng người có duyên...



Đêm khuya, ngày 30 tháng 06 năm 2015
NGUYỄN ANH KHANH 

BÀI THƠ HỎI THĂM NGƯỜI Ở BẮC NINH

HỎI THĂM NGƯỜI Ở BẮC NINH
Lạ quá ! chiều nay tôi nhớ em
Nhớ em da diết thật trong lòng
Ngoài bắc em đang làm gì nhỉ 
Có nhớ tôi không cô bắc kỳ ?



Ngắm ảnh cô em trông thật xinh
Đài trang, tha thướt dáng yêu kiều
Chắc hẳn nhiều anh mê say đắm 
Cho tôi hỏi khẻ, có ai chưa ?



Tôi nhớ miệng cô nỡ nụ cười
Chao ôi ! điên đảo cả hồn tôi
Ước gì chấp cánh bay ra được
Tôi sẽ gặp em..., để mĩm cười !



Cô bắc kỳ ơi, tôi nhớ cô 
Nhớ cô nghiêm túc, chả đùa đâu 
Trong này mưa nắng đều rồi đấy
Thế ở ngoài cô mát trời không ?


Tôi trông mùa thu mau đến vội
Để cô mơ mộng với thơ tôi
Thơ tôi viết vội dăm ba chữ
Cả tấm lòng tôi hỏi thăm cô...



Lạ quá ! chiều nay tôi nhớ em
Nhớ em da diết thật trong lòng
Ngoài bắc mùa này hoa phượng nỡ
Có nhớ tôi không cô bắc kỳ ?



Buổi chiều, ngày 29 tháng 06 năm 2015
NGUYỄN ANH KHANH


Ca khúc "CÔ BẮC KỲ NHO NHỎ"
Thơ : Nguyễn Tất Nhiên      Nhạc : Phạm Duy     Tiếng hát : Vũ Khanh



Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

BÀI THƠ CUỐI NĂM MÌNH CƯỚI NHAU ĐI

CUỐI NĂM MÌNH CƯỚI NHAU ĐI
Viết theo yêu cầu của nhỏ em Hà Nội...

Sao anh gọi mẹ là mẹ của em 
Mẹ là mẹ chung của hai đứa chứ !
Mẹ sinh em ra nuôi em khôn lớn
Giao em cho anh cả một đời em...


Anh biết không, mẹ yêu em lắm 
(vì em giống hệt mẹ ngày xưa...)
Từ vóc dáng, nụ cười, ánh mắt !
Của mẹ khi xưa làm xiêu đổ bố em ...


Em giống mẹ điều hẳn nhiên rồi 
(em tự kiêu vì em là con gái... !)
Anh cũng thế như bố em ngày trước 
Yêu thương em như bố thương mẹ nhé anh...


Anh cứ bảo : "mẹ em khó tính,
anh thương em mà bị mẹ mắng hoài..."
Không phải đâu người của em yêu 
Mẹ nói vậy chứ không phải vậy...


Khi vắng anh mẹ thường tâm sự
Mẹ khen anh không tiếc lấy lời...
Đôi khi em hờn ganh với mẹ 
Mẹ là mẹ của em hay là mẹ của anh ?


Em mách nhỏ anh nghe dùm nhé
Mẹ thương anh, bố cũng thương anh...
Riêng phần em anh đạt điểm mười !
(em nghĩ lại có đôi phần thiên vị !)


Trời Hà Nội mùa này dịu mát
Mùa hoa Sen thơm ngát hồ Tây...
Em xấu hổ nhưng em phải nói !
"Cuối năm nay mình cưới nhau đi..."


Buổi sáng, ngày 17 tháng 06 năm 2015
Cho nhỏ em Ngỏ Chùa Bộc - Tây Sơn - Đống Đa - Hà Nội
Vào Sài Gòn đải anh một chầu nhé cô em...
NGUYỄN ANH KHANH


Ca khúc "MẸ YÊU CON"
Sáng tác : Nguyễn Văn Tý     Tiếng hát : Anh Thơ

BÀI THƠ CÓ NHỮNG MÙA SINH NHẬT

CÓ NHỮNG MÙA SINH NHẬT 


Sinh nhật em, anh không về được 
Vui cùng em như thường lệ mỗi năm
Em đừng buồn rồi giận hờn anh nhé 
Ngày em chào đời lại thiếu vắng anh...



Sinh nhật em bao nhiêu mùa em nhỉ ?
(hơn ba mươi mùa kỷ niệm ngày sinh...)
Anh nhớ mãi không sao quên được 
Sinh nhật của người anh đã yêu thương...



Có những mùa Sinh nhật đã qua đi
Kỷ niệm vẩn đậm sâu trong tiềm thức
Chiếc xe đạp chở em đi ngày ấy 
Đến bây giờ vẫn còn ở trong anh...



Có thể bây giờ, anh không chở em đi 
Bằng chiếc xe đạp cà tàng ngày xưa cũ...
Xe nước mía bình dân ven quốc lộ
(gọi một ly vì túi chẳng đủ tiền...)



Có thể bây giờ, anh không phải đắn đo 
(như ngày xưa anh đi mua kẹp tóc...)
Vét hết túi tiền mua quà Sinh nhật 
Tặng cho người làm say đắm lòng anh...



Có thể bây giờ, anh không phải bận tâm 
Sinh nhật em mua quà là chuyện nhỏ
Chở em đi bây giờ sao dễ quá !
Không phải đạp xe ngược gió đường chiều...



Chuyện ngày xưa sẽ không là dĩ vãng 
Vì người ngày xưa là em của hôm nay
Mừng ngày em sinh trưa hè tháng sáu
Tình yêu ngọt ngào anh có kể từ đây...



Chuyện ngày xưa sẽ trở thành kỷ niệm
Anh, em mang theo đến cuối cuộc đời
Kỷ niệm bên em bao mùa Sinh nhật 
Sẽ mãi mãi là hạnh phúc đời nhau...



Mừng Sinh nhật, anh chúc em thật khỏe
Em sống vui tươi quên lãng nhọc nhằn
Sống hiện tại yêu thương về kỷ niệm 
Hạnh phúc bên anh trọn một đời người...



Anh không về bên em ngày Sinh nhật
Bao yêu thương anh viết thành thơ
Hơn ba mươi mùa yêu thương sâu đậm 
Là món quà mừng Sinh nhật gửi em...



Buổi sáng, ngày 16 tháng 06 năm 2015
Hoa Hồng vàng là loài hoa mà em thích nhất...
NGUYỄN ANH KHANH


Ca khúc "THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM"
Sáng tác : Phạm Mạnh Cương     Tiếng hát : Khánh Ly


Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

BÀI THƠ HAI NHÁNH TÓC EM

HAI NHÁNH TÓC EM
Mến tặng em +NGỌC NGUYỄN dăm ba câu thơ
trong một giây phút hồn thơ lãng mạn...


Hởi em, người xứ bắc kỳ 
Sao em rẽ tóc thả vai hững hờ
Tóc chia hai nhánh mượt mà
Nhánh này đã gửi, nhánh kia còn chờ...


Nhánh trông mơn mởn, mặn mà 
Nhánh xinh như mộng thắm tươi má hồng
Nhánh này xen lẩn nhánh kia !
Làm duyên, làm dáng để anh ngắm nhìn...


Ngắm em, anh dậy hồn thơ
Ý thơ tràn ngập, lời thơ dâng đầy
Vần thơ say đắm nhớ thương !
Hồn anh xin được tựa bên vai người...


Nhánh nào là tóc yêu thương ?
Xin em cứ để dành riêng cho chồng
Sớm hôm kề cận bên nhau
Ấm êm hạnh phúc, đắm say mặn nồng...


Nhánh nào là tóc nhớ thương ?
Xin em hãy để riêng phần cho anh
Nhớ thương chỉ một thoáng thôi ! 
Là anh hạnh phúc vẹn nguyên một ngày...


Mai sau dẩu có dỡ dang !
Xin em hãy nghĩ còn anh đợi chờ
Chờ em trao gửi yêu thương
Buộc hai nhánh tóc vẹn tròn tình nhau... 


Buổi chiều, ngày 10 tháng 06 năm 2015
NGUYỄN ANH KHANH