Powered By Blogger

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

BÀI CHÙM THƠ CHO BÉ

CHÙM THƠ CHO BÉ
Chú mượn 3 bài thơ của nhà thơ Đặng Lệ Khánh gửi tặng cháu 
Lời thơ hồn nhiên nhưng lãng mạn và thật dễ thương
Cháu nhớ lời thơ và quên hết đi những kỷ niệm về Chú nhé...


Sài Gòn, ngày 22 tháng 02 năm 2014
Chú Nguyễn Anh Khanh


CHẢI TÓC
Không có lược, cháu bắt đền chú đó 
Tóc rối bời, lát nữa biết sao đây !
"Nếu người ta có hỏi bảo gió bay "
Lời chú dặn, nghe chừng ai tin hở ?


"Đừng giận hờn, nín đi cô cháu nhỏ 
lược đây rồi, đưa chú chải đầu cho..."
Mười ngón tay làm răng lược chưa so
Chú gỡ nhẹ tóc ân tình rối vội...


Giận chú lắm, ngày mai thôi chẳng tới
Mặc chú chờ, cho đáng tội hôm nay
Buông cháu ra, xin nới lõng vòng tay !
Đừng có thế, cháu không còn thương chú... 


Kỷ niệm đó chiều nay về giữa phố
Khi cháu nhìn có hai kẻ yêu nhau
Tà áo dài cô gái thoáng chút nhàu
Tóc buông xõa trên bờ vai rối nét...


Chuyện ngày xưa cháu coi tình chôn chết
Trong mộ tim làm nghĩa địa loang sầu
Chú phụ phàng cháu không giận chú đâu !
Dù vẫn khóc những lần thương nhớ chú...


Lần tình tự hôm nào xin trả đủ
Để chú làm hành lý tuổi trung niên
Để chú còn yêu nữa, chú yêu thêm !
Con gái đẹp của phố phường đô thị...


Cháu đã trót vương vào người nghiệp dĩ
Nên trọn đời phải dang dỡ yêu thương
Và chiều nay tóc cháu rối rất buồn !
Không có chú để bắt đền chú chải.. .


ĐÊM KHÔNG NGỦ
Cháu cũng không biết, bây giờ chú quên cả ?
Chuyện ngày xưa từ ước hẹn ban đầu
Chú trả về cho quá khứ dài sâu
Cháu tiếc nuối chuyện tình trong ngang trái...


Nửa đêm qua trở mình nghe tê tái ! 
Chú đâu rồi ? gió lạnh quá đi thôi
Cũng hình như có tiếng lá thông rơi
Ngoài sân vắng đọng màn sương lấp lánh...


Trăng đã lặn, đêm tối về cô quạnh
Cháu cô đơn tình ái cũng cô đơn 
Từ xa xôi nằm úp mặt khóc buồn
Đêm trở giấc nên đêm dài rưng rức...


Chú có nghe lòng cháu thổn thức ?
Chú có cười cháu si dại đam mê ?
Vâng tùy chú, cháu vẫn nhòe nước mắt 
Đêm thức giấc gối hồng hoen ướt lệ ...


Từ đó buồn, cháu buồn hơn như thế ! 
Chú vô tình hay tàn nhẫn chú ơi
Gió rét ghê cháu lạnh quá mất rồi 
Chăn chiếu đó, mà sao vô dụng quá...


Chú đừng giận, đừng hờn cháu chú nhá
Thơ dù điên, tình ý chẳng điêu đâu !
Tại cháu yêu vóc dáng phong trần
Người thi sĩ có mắt buồn vạn thuở...


Chú đã lớn cháu không còn bé bỏng
Nên có quyền cháu viết chuyện yêu đương 
Nhiều đam mê, nhiều khao khát trong hồn
Để duy nhất tặng người yêu ...của cháu !


YÊU THƯƠNG VÀ OÁN HỜN
Sài Gòn đẹp cho cháu nhiều kỷ niệm
Kỷ niệm buồn và bi đát chú ơi
Từng vòng tay, từng ánh mắt, đôi môi
Còn đọng vết trên hình hài cháu gái...


Thư chú hỏi bao giờ cháu trở lại ?
Để phố phường đô thị ngập yêu thương
Rất tái tê cháu nức nở trong hồn !
Rất đau đớn, cháu oán hờn chú lắm...


Càng oán chú, cháu càng yêu say đắm !
Càng giận hờn cháu lại thấy si mê
Vì yêu thương nên nước mắt ướt nhoè
Đêm trở giấc cô đơn ngàn gối lẻ...


Chú ăn cướp trọn linh hồn cháu bé !
Chú bạo tàn bóp vỡ trái tim thơ
Hẹn bao nhiêu rồi chú vẫn làm ngơ 
Tàn ác quá, một con người như chú...


Tại yêu chú nên những lần không ngủ
Mặt đối hình cháu nhớ chú vô biên
Chú biết không ? trời giá lạnh cao nguyên
Mà cháu phải những đêm dài thao thức...


Thu chú viết (cháu mang nhiều ngờ vực !)
"Đến bao giờ cháu trở lại thành đô ?"
Thôi chú ơi đừng nhắc chuyện ban sơ
Tội cháu lắm, tuổi đời chưa bạc tóc ....


Buổi tối ngày 21 tháng 02 năm 2014
Thơ Đặng Lệ Khánh


Ca khúc "TUỔI NGỌC"
Sáng tác : Phạm Duy     Tiếng hát : Thái Thảo



Không có nhận xét nào: