Powered By Blogger

Thứ Năm, 13 tháng 2, 2014

BÀI THƠ NGƯỜI TÌNH CỦA NHAU

NGƯỜi TÌNH CỦA NHAU


"Hãy cứ là tình nhân để mong mỏi đợi chờ...
Để chiều chuộng nâng niu và sợ điều tan vỡ..."


Anh gọi em bằng hai chữ "Người tình"
Không gọi là bạn, không gọi là em gái
Em đồng ý làm người tình anh nhé !
Để anh được yêu thương và chìu chuộng em...


"Hãy cứ là tình nhân để tháng ngày hoa mộng
Để hẹn hò yêu đương và khắc khoải chờ nhau..."


Em hãy làm người anh yêu nhé !
Cho anh được thương yêu, chăm sóc, dổ dành
Được mong đợi em từng giây, từng phút
Em mãi là bông hoa đẹp của đời anh.... 


"Hãy tìm em tìm em rồi nhìn em, nhìn em
Và nắm tay nắm tay cho hồn em ngất ngây..."


Anh sẽ tìm em và nắm lấy tay em
(nhưng không phải cho hồn em ngây ngất !)
Trao cho em niềm tin yêu trong từng hơi thở
Đưa em vuợt qua những gian nan vất vả đời thường...


"Chỉ cần anh nhìn em là tim em rã rời
Chỉ cần anh nắm tay là hồn em đắm say..."


Anh nhìn em, vẫn ánh mắt nhìn say đắm
Như buổi đầu tiên ta hò hẹn gặp nhau
Mắt nhìn mắt, ôi bao điều muốn nói !
Lòng hỏi lòng, làm sao có thể xa rời...


"Em không thích làm vợ, không thích anh là chồng
Chỉ muốn yêu muốn nhớ, tìm nhau ở trong mơ..."


Em không thích làm vợ !
Anh không thích làm chồng !
Ta hãy làm người tình của nhau em nhé
Để anh, em mãi thương nhớ về nhau...


"Ðừng là vợ là chồng rồi nhìn nhau chán ngán
Hãy cứ là tình nhân để tình ta mênh mông..."


Giới hạn cuộc đời bao giờ cũng khắc khe 
Vậy ta đừng làm vợ, làm chồng em nhé...
Cứ là "Người tình" cho đến khi đầu bạc
Để thương yêu nhau, chăm sóc cho nhau...


Buổi chiều, ngày 13 tháng 02 năm 2015
Kỷ niệm ngày lể Tình Nhân năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH

Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014

BÀI THƠ XUÂN VỀ

XUÂN VỀ
Xuân về trước ngõ nhà em
Nắng xuân tươi sắc, ban mai rộn ràng
Gió xuân lay nhẹ cành mai 
Mùa xuân mời gọi, tình xuân ngập tràn
Nàng thơ đang tuổi xuân thì
Đêm về thao thức nhớ người làm thơ
Người thơ nhung nhớ nàng thơ
Tình thơ sâu đậm, hồn thơ mong chờ...


Buổi sáng, ngày 12 tháng 02 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH

BÀI THƠ DƯỠNG BỆNH

DƯỠNG BỆNH
Những ngày không giống như mọi ngày... nhưng phải chịu đựng thôi !


Đi ra rồi lại đi vào
Ngày đêm quanh quẩn, đi vào đi ra...
Sáng ngồi thơ thẩn ngắm hoa
Trưa buồn hiu hắt như con Cú mèo...
Đêm về đau nhức khôn nguôi
Giật mình tỉnh giất, hình như em về...
Hóa ra không phải là em
Hồn thơ mộng mị nàng thơ thôi mà...


Sáng ngày 12 tháng 02 năm 2014
Nguyễn Anh Khanh

BÀI THƠ EM ƠI

EM ƠI !

Em ơi ! nhớ quá đi thôi 
Thương em mà phải hai nơi, thiệt buồn... 
Cồn cào nổi nhớ, niềm thương 
Yêu em ngây ngất, ngập lòng em ơi... 


Em ơi ! Không nói thì thôi 
Nói nhớ càng nhớ, nhớ thêm, nhớ hoài... 
Hoa mai rơi rụng bên thềm 
Con Ong lơ đểnh, buồn tênh em à... 


Tình yêu đâu phải chuyện đùa ! 
Xa em, anh vẫn yêu em thiệt nhiều... 


Sáng ngày 12 tháng 02 năm 2014 
Thương em như thế đó... 
NGUYỄN ANH KHANH 


Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

BÀI THƠ KÝ ỨC MÙA XUÂN

KÝ ỨC MÙA XUÂN
Có cô gái nhỏ ngạy ngùng
Mẹ thì gọi bác, cha thì thưa ba
Má hồng bẻn ln, thẹn thùa
Mai sau làm vợ, làm dâu thảo hiền...


Lắng nghe hơi thở nàng xuân
Hương xuân dìu dịu theo cơn gió chiều
Vẳng nghe khúc nhạc ngày xuân
Hồn anh về một cõi xuân năm nào…


Xuân xưa bên cội mai vàng
Gió xuân lay nhẹ cánh vàng chao nghiêng
Có con ong nhỏ lượn lờ 
Nụ mai hé nhụy, dịu dàng sắc xuân…


Cha ngồi bên tách trà xuân
Mùi thơm lan tỏa ngát hương hoa nhài
Đôi câu liển tết mừng xuân
Anh vừa viết vội, thắm tươi mực tàu…


Mẹ lo mâm cổ mừng xuân
Thịt kho, dưa giá đượm tình yêu thương
Bên hiên bếp rực lửa hồng
Canh nồi bánh tét, đợi trông giao thừa…


Có cô gái nhỏ ngạy ngùng
Mẹ thì gọi bác, cha thì thưa ba
Má hồng bẻn ln, thẹn thùa
Mai sau làm vợ, làm dâu thảo hiền…


Đêm xuân dìu dịu hồn thơ
Tóc thề buông thả ngang vai hững hờ
Long lanh đôi khóe mắt tròn
Tình xuân hòa quyện hương thơm hoa Quỳnh… 


Xuân xưa còn mẹ còn cha
Xuân nay vắng bóng mẹ cha đâu rồi…
Trước hiên nhà cổ anh ngồi
Ngắm hoa mai nỡ, bùi ngùi nhớ thương…


Buổi tối, ngày 31 tháng 01 năm 2014
Mùng Một Tết Nguyên Đán Năm Giáp Ngọ
NGUYỄN ANH KHANH


BÀI THƠ LỠ HẸN MÙA XUÂN



LỠ HẸN MÙA XUÂN

Chiều cuối năm,
trong khuôn viên bệnh viện…
Anh vẫn thấy,
cụm mai vàng khoe sắc thắm tươi…


Vết thương dù còn đau nhức,
vẫn không ngăn được hồn thơ trong anh…
Trong cơn đau của thân xác
Vẫn không ngăn được anh,
làm thơ ca ngợi mùa xuân…


Hẳn giờ này,
em mong chờ anh lắm…
Mùa xuân đã cận kề,
anh ơi, anh đang ở nơi đâu ?


Trong cơn đau của tận cùng thể xác…
Anh vẫn nhớ về em,
anh nh em dáng gầy mảnh khảnh…
Đã không biết bao nhiều lần,
anh nói tiếng thương em…


Anh không nói !
Anh cũng không kể !
Về vết thương đang hành hạ thân xác anh…
(đau nhức lắm vẫn bậm môi chịu đựng !)


Nếu anh kể, em lại phải lo lắng !
Rồi xuân về không trọn vẹn trong em…


Anh đành lỡ hẹn
Em và mùa xuân của năm nay…

Tối ngày 31 tháng 01 năm 2014
Mùng một Tết Giáp Ngọ

Nguyễn Anh Khanh

Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2014

BÀI THƠ ĐÔI BỜ THƯƠNG NHỚ

ĐÔI BỜ THƯƠNG NHỚ
Bờ ngày xưa, nghĩa tình bao sâu nặng 
Bờ ngày nay, tình nghĩa tựa ngày xưa...


Tôi bây giờ, tóc nhuộm màu sương khói
Trán hằn sâu những dấu ấn thời gian
Con tim đập những nhịp đời mỏi mệt 
Còn gì đâu ngoài thân xác hao gầy...


Có đôi lúc muốn tìm về quá khứ
Ở đó luôn, chẳng muốn trở về 
Tìm lại những bóng hình thân yêu cũ 
Đã cho tôi thân xác một con người... 


Thời gian ơi, có thể nào chậm lại 
Cho tôi còn cảm xúc để làm thơ
Hồn sâu lắng, mơ màng theo lời nhạc
Cung nhạc buồn về một cõi mênh mông... 


Đã một thời hồn thơ say đắm 
Những bóng hồng, nhanh chậm qua đời tôi
Điều để lại những vết thương nhức nhối !
Đến bây giờ nhớ lại vẫn còn đau... 


Năm tháng đã ghi sâu vào tiềm thức
Tháng ưu sầu cho những cuộc chia ly
Ngày rả rời trong thương nhớ khôn nguôi 
Giờ luyến tiếc biết bao nhiêu kỷ niệm... 


Có phải tôi đa tình như em nghĩ ?
Mãi phong lưu theo những cuộc tình
Rượu hầu vơi trong ánh mắt giai nhân 
Hương tình ái thâu đêm suốt sáng... 


Có phải tôi lãng mạn như em nghĩ ?
Ngày và đêm cứ mãi làm thơ : 
"Thơ cho ai và để tặng ai ?" 
Một câu hỏi, chưa có lời giải đáp...


Có phải tôi, đa đoan duyên nợ ?
Nợ cũng là duyên bàng bạc mây trời
Có khi nợ gần mà duyên lại thật xa 
Ôi ! duyên nợ, nợ duyên, duyên nợ... 


Tôi ước muốn làm con sóng biển
Nguyện ngàn năm ôm ấp mãi đôi bờ
Ôm ấp mãi khi nào con sóng cạn 
Con sóng s về ngủ dưới chân bờ... 


Tôi ước muốn làm con sóng biển
Thương yêu lo trọn vẹn đôi bờ
Bờ ngày xưa, nghĩa tình bao sâu nặng
Bờ ngày nay, tình nghĩa tựa ngày xưa... 


Buổi sáng, ngày 18 tháng 01 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH


Ca khúc "HẸN HÒ"
Sáng tác : Phạm Duy      Tiếng hát : Thái Hiền

Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014

BÀI THƠ KHÔNG CHIẾN CHINH MÀ CŨNG LẼ ĐÔI

KHÔNG CHIẾN CHINH MÀ CŨNG LẼ ĐÔI
Nhà thơ Du Tử Lê


Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời !
Chim về góc biển, bóng ra khơi...
Lòng tôi lũng thấp, tâm hiu quạnh
Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi...




Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời !
Buổi chiều chăn gối thiếu hơi ai...
Em đi để lại hồn thơ dại
Tôi vó câu buồn sâu sớm mai...




Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời !
Em còn gương lược dấu đường ngôi...
Nằm mơ thấy tóc thơm vai hẹn
Và khoảng trời xanh đến rợn người...




Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời !
Bàn tay dư mấy ngón chia phôi...
(tặng nhau chín ngón không đeo nhẫn)
Và những tàn phai đầy tuổi tôi...




Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời !
Như trời nhớ đất rất xa xôi...
Nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi
Thư nhớ hồi âm, lệ nhớ môi...




Chỉ nhớ người thôi sông đủ cạn !
Nói gì kiếp khác với đời sau...
Đôi khi nghe ấm trên da thịt
Như thể ai đi mới trở về...




Buổi tối ngày 15 tháng 01 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH
Sưu tầm