ĐỜI PHONG TRẦN KIẾP PHONG LƯU
Nhìn lại, đã qua một nửa đời
Tóc xưa giờ đậm màu sương khói
Chữ tài, chữ phận chao nghiêng ngả
Công danh bàng bạc áng mây trôi...
Từ độ, phong trần vai áo trắng
Hồn thơ bay bỗng giữa sân trường
Cặp vất buồn hiu nơi góc lớp
Sách vỡ vắt lưng, ngạo nghể đời...
Hồn thơ bay bỗng theo năm tháng
Vần thơ da diết mộng hồng nhan
Men say lữ khách tình phiêu bạt
Mơ gặp người thơ giữa ngàn sao...
Một thuở đắm say khoé mắt đào
Ái ân, say đắm giấc đào nguyên
Dáng ngọc, thân ngà đêm chăn gối
Rèm khuya, lã chã giọt sầu rơi...
Từ dạo vấn vương những bóng hồng
Ba miền thương nhớ ngập sầu dâng
Dung nhan sầu thảm mi hoen lệ
Vọng tưởng người đi lỗi hẹn thề...
Bao lần thề thốt câu duyên nợ
Tiền kiếp tái sinh thoả ước mơ
Là bấy nhiêu lần quên ước hẹn
Nặng lòng che dấu nổi niềm riêng...
Nhủ lòng, từ giả kiếp phong lưu
Nhưng trót đa mang những nụ hồng
Thề thốt rồi quên bao kỷ niệm
Hồng nhan giận dổi bước qua đời...
Ngẩm lại, đã hơn nửa kiếp người
Công danh tựa gió thổi bèo trôi
Thân trót đa mang bao duyên nợ
Mây, gió, trăng, sao nhẽn miệng cười...
Buổi tối, ngày 04 tháng 07 năm 2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét