Powered By Blogger

Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

BÀI ĐĂNG TẢN MẠN VỀ THƠ VÀ ĐỜI

TẢN MẠN VỀ THƠ VÀ ĐỜI
"Áo nàng vàng, anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh, anh mến lá sân trường..."

            "Thơ và đời" hay Cuộc đời và Thơ có mối tương quan với nhau vô cùng sâu đậm. Từ lúc học tiểu học (bây giờ là cấp I) tôi đã thích thơ và yêu thơ qua những làn điệu ca dao, tục ngữ... Lớn lên học trung học (bây giờ là cấp II) lòng tôi mở rộng tiếp nhận những vần thơ, ý thơ trử tình của những nhà thơ có tên tuổi như : Phạm Thiên Thư ; Du Tử Lê ; Nguyên Sa ; Bùi Giáng ; Nguyễn Tất Nhiên ; Mường Mán ; Đinh Hùng... Dạo ấy, tuổi học sinh chúng tôi cứ tối ngày sáng đêm ngâm nga và bình thơ theo lứa tuổi học trò :



"Rằng xưa, có gả từ quan
Lên non tìm động hoa vàng ngủ say..."


hoặc rủ nhau uống cà phê tại quán Văn Khoa đường Đinh Tiên Hoàng quận 1, tha hồ khoe nhau những bài thơ vừa mới sưu tầm được : 



"Em hãy đứng trước gương làm dáng
Tự khen mình, đẹp lắm đi em !
Lỡ mai kia, mốt nọ theo chồng
Còn đôi chút luyến lưu đời con gái..."


có anh còn hứng chí đọc sang sảng nguyên bài thơ dài "Qua mấy ngõ hoa" của nhà thơ Mường Mán :


"Chim vỗ cánh, nắng phai rồi đó
Về đi thôi O nớ chiều rồi
Ngó làm chi, mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá, chao ôi là tội..." 


làm các bậc đàn anh, đàn chị sinh viên đang học văn khoa ngồi chung quán trố mắt ra mà nhìn chúng tôi !... Có anh đang sầu thảm vì những "mối tình học trò" dang dỡ, cũng rên rĩ :


"Trời nào đã tạnh cơn mưa
Mà giông tố cũ còn chưa muốn tàn
Nhà người, tôi quyết không sang !
Thù người, tôi những đêm nằm nghiến răng...


Quên người, nhất quyết tôi quên !
Mà sao gặp lại, còn kiên nhẩn chào..." 

còn riêng tôi, thích nhất lúc bấy giờ và nhớ mãi cho đến bây giờ vẫn là những vần thơ đẹp, ý thơ sâu lắng, thấm đậm vào lòng người đọc của nhà thơ Mường Mán :


"Để tóc rối, cần chi phải kẹp 
Nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền 
Buộc hồn O vào những cánh chim 
Bay lên đỉnh hồn anh ngủ đậu..." 


thơ thẩn đến nổi quên cả học bài bị thầy chủ nhiệm cho lên đầu bảng trong tháng và được vinh hạnh đọc tên giữa sân trường vì :


"Cám ơn, em đã cho vay 
Chút tình muối mặn, để ngày nhớ ơn 
Để đêm, ngát mộng bình thường 
Trái tim cỏ úa, hóa vườn chiêm bao..." 


            Rồi đến tháng 4 năm 1975, chúng tôi đang ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học Văn khoa thì cuộc đời đã thay đổi... Tôi và các bạn tôi mỗi người đi một hướng, người theo gia đình vượt biên, người tham gia phong trào... Nói chung, ai cũng có định hướng riêng cho mình. Riêng tôi vẫn tiêp tục đi học và định mệnh lại bắt tôi theo ngành kế toán tài chính từ năm 1982 và từ đó, tôi bắt đầu đi vào cuộc đời...


            Đời và cuộc đời không bao giờ yên tỉnh, cuộc đời của mỗi một con người đều phải gắn kết với đời, đó là một quy luật tất yếu của cuộc sống. Trong ngày, chúng ta phải học tập, lao động, kinh doanh... để lo cho tương lai, sinh kế bản thân và gia đình, hầu như không còn thời gian đâu mà cảm thụ được cái sâu đậm, cái trầm lắng của thơ và nhạc. Đêm về, tạm thời ngưng nghĩ những lo toan về công danh, sự nghiệp, miếng cơm manh áo... trong cái tỉnh lặng của đêm trường, chúng ta mới cảm nhận được cái đẹp, mới cảm xúc được ý thơ, thấm sâu vào tận đáy lòng qua những vần thơ bất hũ :


"Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải 
Nhớ cho mình, vóc dáng người yêu 
Nữa dòng đời, tóc điểm muối tiêu 
Còn giây phút, chạnh lòng khi mới lớn..." 


         Thật không hạnh phúc vì bằng được thích thơ, thương thơ và yêu thơ... Thơ hóa giải trong ta những thăng trầm trong cuộc sống, những thành công hay thất bại trên đường đời, thơ đưa ta về kỹ niệm ngày xưa, về cái thưở ban đầu của tình yêu đôi lứa... Từ thơ, tôi cảm nhận được tình thương từ em, từ tình thương về em, tôi cảm nhận được tình yêu :


"Tháng giêng, hiền như cỏ 
Và tóc mềm như mây 
Tóc bay qua bến lạ 
Sông thương ai, sông đầy..."


và tôi đã gặp tình yêu, nếu có tiền kiếp thì có lẽ tôi và em có mối duyên thề từ kiếp trước. Thế nên, tôi vẫn :




"Tôi vẫn đợi, đợi thêm người chút nữa 
Tự an ủi mình, khi cắn nổi sầu đau 
Tình một hai năm, chưa bạc mái đầu 
Chưa tuyệt vọng, bởi vì chưa hy vọng..."


tình yêu trong thơ thật giản dị, thật trong sáng và không muộn màng, tôi yêu người tôi yêu :

"...Tôi đã nhìn sâu, trong mắt em 
Soi màu trăng cũ lẩn vào đêm 
Thương nhau sợ thấy trăng hờn tủi 
Nước mắt, không khi hết nổi niềm..." 


"Đừng che giấu tình yêu 
và sự dịu dàng của mình cho đến khi mình lìa đời" 


Tháng 11 năm 2012
NGUYỄN ANH KHANH

Không có nhận xét nào: