Powered By Blogger

Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

BÀI THƠ HƯỚNG PHẬT

HƯỚNG PHẬT
Nam Mô A Di Đà Phật



Ca khúc "NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT"
Tiếng hát : Quang Hà


Lời Phật dạy, trần gian cõi tạm
Kiếp nhân sinh ngụ tạm hồng trần
Ba vạn sáu ngàn ngày hư ảo
Được rồi chăng ? lại mất rồi chăng ?


Cửa Niết Bàn hồ như khóa chặc !
Cỏi U minh rộng mở lối về...
Đón "Cái tôi" ưu tư, mệt mỏi
Ngập chìm trong cửa bể Phù Đồ...


Tôi quỳ trước Phật đài Tam Bảo
Nguyện cầu xin đức Phật từ bi
Mở rộng cửa Niết bàn Xá lợi
Đức khoan dung đón nhận đời tôi...


Nửa cuộc đời ngập chìm hư ảo
Cuộc lợi danh mê mãi đua đòi
Bon chen giữa xa hoa phù phiếm !
Tôi dường như lạc mất lối về...


Nay tôi nguyện tu tâm, dưỡng tính
Tham, sân, si gửi lại cho đời...
Nổi vui buồn, hờn giận, nhớ thương !
Không mặc cả, giao người trọn vẹn...


Buổi chiều, ngày 03 tháng 03 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH



Nhạc "NIỆM PHẬT"




Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014

BÀI VIẾT VỀ BÀI THƠ ĐÔI DÉP

VỀ BÀI THƠ "ĐÔI DÉP"
Nhà thơ Nguyễn Trung Kiên


I.TÁC GIẢ :
          Nguyễn Trung Kiên sinh ngày 28 tháng 04 năm 1973 tại Hà nội. Hiện đang sinh sống ở 218/23 đường Phú Thọ Hoà, Quận Tân Phú, Thành phố Hồ Chí Minh.

          Nguyễn Trung Kiên là Sinh viên khoa Ngữ văn Khoá 23 (1997-2001) trường Đại học Sư phạm TP. Hồ Chí Minh, anh từng là chủ nhiệm Câu Lạc Bộ Thơ văn của trường, anh từng tham gia Câu Lạc Bộ Sáng Tác trẻ của Nhà Văn hóa Thanh niên. Vì hoàn cảnh anh phải bỏ học dỡ dang hiện nay đang làm thợ cơ khí tại Xưởng của gia đình. 



Nhận định về bài thơ "Đôi dép", nhà thơ Lê Minh Quốc đã viết như sau :
          "Đến với một bài thơ hay, có nhiều đường đến và nhiều hướng để cảm nhận. Với tôi, tôi nghĩ trong đời nếu có một người để mình da diết thương, mình cuồng nhiệt yêu, mình điên cuồng nhớ... thì đó đã là một hạnh phúc. Hạnh phúc vì tin rằng dù được hoan lạc yêu hay não nùng tình phụ thì những cuộc tình đẹp vẫn tồn tại và có thật ở trên đời. Trong suy nghĩ đó, tác giả Nguyễn Trung Kiên là một người hạnh phúc. Anh đã gieo cho bạn đọc một niềm tin như thế."


II.BÀI VIẾT :
          Khởi đầu tình yêu là những lần gặp gỡ, tay đan tay, mặt nhìn mặt, mắt nhìn nhau yêu thương trìu mến. Từ cỏi lòng cảm xúc dâng tràn, anh và em đã chia sẽ với nhau những tâm thư thầm kín. Thân ái kể cho nhau nghe về những vất vả phải lo toan xảy ra trong đời sống thường ngày. Khi đôi tâm hồn đã biết thương yêu nhau thì ngày cũng như đêm, nổi nhớ về nhau sâu lắng, miên man, cồn cào, da diết...

          Từ những điều ngở như bình thường, giản dị bỗng nhiên chợt hóa thành thơ. Cảm ơn tác giả đã mượn một hình ảnh phải nói là bình thường quá đổi để gửi gấm lòng mình (chan hòa với tấm lòng của nhiều ngưới) nói hộ lên một nổi nhớ trong lòng anh về tình yêu đôi lứa :


"Bài thơ đầu tôi viết tặng cho em 
Là bài thơ tôi viết về đôi dép... 
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết 
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ..."

          Bài thơ trở nên cuốn hút người đọc là khi tác giả đã "Nhân cách hóa" hình tượng đôi dép, lồng vào những nghĩ suy của mình : 


"Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ ?
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước... 
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược 
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau..." 

          Đôi dép bây giờ không còn là vật vô tri, vô giác nữa ! từ những vần thơ trong bài thơ đã trở thành hai con người chung một số phận. Hai con người thương yêu, chia sẽ, quan tâm và chăm lo với nhau trong cuộc sống thường ngày :


"Cùng bước, cùng mòn không kẻ thấp người cao 
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp... 
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác 
Số phận này phụ thuộc ở chiếc kia..."

          Hai tâm hồn trong hai số phận nhưng chung một tình yêu, hai nổi nhớ ngày đêm ở hai vùng miền xa cách... Vượt qua giới hạn của không gian và thời gian, hai tâm hồn hòa quyện thành một nổi nhớ sâu đậm của tình yêu. Lời thơ thật sâu sắc, anh và em hai con người bình thường yêu thương nhau. Nhưng nếu vì một nghịch cảnh hay một lý do nào khác khiến ta phải chia tay với nhau thì những người đến sau trong tâm hồn anh và em :  


"Nếu một ngày một chiếc dép mất đi 
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng... 
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết 
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu..."

          Cảm giác khi xa vắng người mình yêu thương đã nhức nhối, ray rức trong lòng rồi. Nếu một ngày nào đó phải chia tay, xa vắng nhau mãi mãi... Có thể trong đời ta sẽ tìm được người thay thế, nhưng tâm hồn bỗng trở nên :


"Cũng như mình trong những lúc vắng nhau 
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía... 
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế 
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh..."

          Những lời thề nguyện, ước hẹn trong tình yêu đều là giả dối ! Tình yêu là bước song hành của hai tâm hồn nguyện lòng cùng nhau đi trọn một kiếp sống con người. Quan tâm, chăm lo những nổi gian lao, vất vả với nhau trong đời sống thường ngày ! Chia sẽ những niềm sướng vui, hạnh phúc. Lúc nào, tình yêu thương của anh và em cũng phải là : 


"Đôi dép vô tri khắng khít bước song hành 
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối... 
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội 
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi..."

          Có thể, anh và em ta vẫn có những điểm khác nhau về quan niệm sống. Nhưng ta đã gặp nhau ở một điểm chung là đôi tâm hồn đồng cảm về thơ văn, như anh đã nói với em ngay buổi đầu tiên khi chúng ta quen biết nhau : "Văn là con người, con người là văn". Ta thương yêu nhau từ trong hư ảo, ta tìm gặp nhau trong thực tại đời thường. Cuộc đời này anh và em không thể thiếu nhau được nữa, bởi vì ta chân thành thương yêu nhau :


"Không thiếu nhau trên những bước đường đời 
Dẫu mỗi chiếc ở mỗi bên phải - trái... 
Như tôi yêu em ở những điều trái ngược 
Gắn bó với nhau bởi một lối đi chung..." 

          Tình yêu thầm lặng là tình yêu mãnh liệt nhất ! trong cuộc sống thầm lặng giữa đời thường anh nhớ thương em hơn bao giờ hết ! Những băn khoăn, trăn trở, suy tư về những định kiến của con người như một rào cản vô hình ngăn anh không thể gần em ! Anh mặc hết, anh vẫn bước song hành cùng em ! Cuộc đời anh sẽ trở nên vô nghĩa, không còn gì nữa nếu chỉ còn có một mình anh : 


"Hai mảnh đời thầm lặng bước song song 
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc... 
Chỉ còn một là không còn gì hết 
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia..."



III.LỜI KẾT :
          Chân thành cảm tạ Nhà thơ Nguyễn Trung Kiên đã sáng tác một bài thơ thật hay, lời thơ bình dị, gần gủi với đời sống tình yêu của mỗi một đôi lứa thường ngày.

          Từ hình tượng "Đôi dép" rất đổi bình thường, gần gủi với con người, qua anh bỗng trở nên sâu lắng. Có thể nói, tình yêu thương chân thật giữa hai con người với nhau thật bình thường, giản dị và đẹp quá...

          Qua thơ anh, người đọc có những suy tư, trăn trở về một tình yêu chân thật bắt nguồn từ một trái tim thương yêu đi tìm một trái tim biết thương yêu trong hàng vạn, hàng vạn trái tim con người...


Đêm khuya ngày 03 tháng 03 năm 2014
Từ bài thơ "Đôi Dép" trong Trang thơ Google+ +Thạch Thảo 
NGUYỄN ANH KHANH

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

BÀI THƠ CÓ MỘT NIỀM TIN

CÓ MỘT NIỀM TIN 
Có gì đâu, sao em lại bâng khuâng !
Ta gặp nhau, nợ duyên từ kiếp trước
Em là nửa phần đời còn lại 
Anh gặp em, yêu say đắm em thôi...


Em quay quắc giữa dòng đời nghiệt ngã
Nợ nhân sinh cơm, áo, gạo, tiền...
Quay vun vút, đêm ngày em mệt mõi
Nên bi quan em oán trách cuộc đời...


Hạnh phúc  trong tầm tay với 
Không phải là hư ảo giữa thinh không
Bằng lý trí và con tim cháy bỏng ! 
Nửa phần đời, mãi mãi bên nhau...


Anh khắc khoải nổi niềm thương nhớ 
Nơi phương xa, em vất vả đêm ngày
Em nên nghĩ, nợ đời ta phải trả !
Trót sinh ra, sống kiếp một con người...


Anh lạc quan, tin tưởng tương lai
Môi vẫn nỡ nụ cười thách thức
Nào khó khăn, định kiến cuộc đời !
Trong kiêu hảnh, anh vững vàng tiến bước...


Thôi em nhé, người anh yêu mến 
Hãy cùng anh, ánh mắt vững niềm tin
Đời thách đố, ta vui lòng tiếp nhận 
Vì yêu nhau ta phải thắng cuộc đời...


Buổi sáng, ngày 28 tháng 02 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH


Ca khúc "ĐỜI ĐÁ VÀNG"
Sáng tác : Vũ Thành An     Tiếng hát : Võ Hạ Trâm


BÀI THƠ BUỔI TRƯA NHỚ MẸ

BUỔI TRƯA NHỚ MẸ

Hỡi Thượng đế !
Con muốn đổi bông Hồng màu trắng
Vu Lan buồn, cài ngực áo năm xưa 
Thành màu đỏ, con ngở như còn mẹ
Có được không Thượng đế của muôn loài ?


Người là đấng tối cao muôn trượng
Chúng sinh linh đặt dưới tay Người
Hồn mẹ con trong muôn vạn linh hồn
Người đã nhận hay Người chưa nhận ?


Con kính gửi linh hồn thân mẩu
Về dưới Người chờ đợi kiếp sau...
Để là mẹ của con muôn kiếp 
Bởi tử sinh, qui luật của Người...


Buổi trưa, ngày 27 tháng 02 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH



Ca khúc "LÒNG MẸ"
Sáng tác : Y  Vân       Tiếng hát : Hương Lan

Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

BÀI ĐĂNG VỀ NHỮNG MỐI TÌNH THƠ


VỀ NHỮNG MỐI TÌNH THƠ...
Mến tặng tất cả bạn bè tôi trên mái nhà thân yêu Google+

          Tôi đã đăng nhập vào mạng Google từ năm 2004. Dạo đó, tôi quan niệm Google chỉ là một công cụ, một giải pháp phục vụ (miễn phí) cho việc kinh doanh chung của công ty mà thôi. Nhớ lại hồi ấy, mái nhà Google+ chung của chúng ta còn vắng lắm, số lượng bạn bè tham gia chưa đông vui, náo nhiệt như bây giờ...

          Nói về mạng cộng đồng Google+ thì thật là phong phú về nội dung, bao la về kết nối. Hàng triệu triệu con người tham gia, trong đó có tôi và các bạn trong vòng kết nối. Trong phạm vi bài viết này, tôi chỉ nói về một chủ đề mà tính chất và nội dung của nó gần như chiếm đa số comment trên Google + đó là "Những mối tình thơ". Bây giờ, chúng ta tản mạn với nhau về nội dung này các bạn nhé...

          Bàn về "Những mối tình thơ" thì chúng ta phải nói về "Người làm thơ" và "Người cảm nhận lời thơ" vì họ chính là Chủ thể tạo ra "Những mối tình thơ"...


VỀ "NGƯỜI LÀM THƠ"
          Trong cỏi riêng sâu thẳm của mỗi một con người ít, nhiều đều đã có sẳn một tâm hồn thơ văn. Hồn thơ được hình thành từ khi chúng ta mới mở mắt chào đời, tiếng võng đưa, lời mẹ hát ru...những làn điệu ca dao ru ta vào ngiất ngủ đầu đời thấm dần vào hồn ta theo ngày tháng, hình thành trong lòng ta một hồn thơ lãng mạn, bay bỗng...

          Bà mẹ làng quê Nam bộ với giọng hát ru bình dị, dạy con từ thưở sơ sinh về chữ Nhân, về cách sống làm người trong cuộc đời :


"Bầu ơi thương lấy bí cùng
tuy là khác giống nhưng chung một giàn"

Ru con bằng những lời ru ngộ nghỉnh :

"Chiều chiều vịt lội cò bay
Ông voi bẻ mía chạy ngay vô rừng
Vô rừng bứt một sợi mây
Đem về thắt gióng cho nàng đi buôn"

"Con mèo mà trèo cây cau
Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà
Chú chuột đi chợ đường xa
Mua mắm, mua muối giỗ cha con mèo"


Dổ dành cho con an giất :

"Ầu ơi, con ơi con ngủ cho ngoan
Mẹ còn đi chợ đường xa chưa về..."

          Bà mẹ làng quê Bắc bộ sâu lắng trong lời ru đưa con vào giất ngủ, mơ về một khoảng trời xanh thẳm với cái Cò, cái Vạc, cái Nông, cánh đồng lúa vàng trỉu hạt...

"Cái cò, cái vạc, cái nông
Sao mày giẫm lúa nhà ông hỡi Cò...
Không, không! Tôi đứng trên bờ
Mẹ con nhà Vạc đổ ngờ cho tôi..."
Chẳng tin ông đứng ông coi !
Mẹ con nhà nó còn ngồi đấy kia..."

Hoặc vui tươi, ngộ nghỉnh :

"Cái cò mày đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
Ông ơi ông vớt tôi nao
Tôi có lòng nào, ông hãy sáo măng
Có sáo, thì sáo nước trong
Đừng sáo nước đục, đau lòng cò con"


          Hồn thơ lớn dần theo tuổi trưởng thành của "Người làm thơ", những mối quan hệ giữa cha mẹ, vợ chồng, con cái, con người với con người...trong đời sống thường ngày đều tạo thành những cảm xúc trong lòng mỗi một con người chúng ta.

        Tôi và các bạn phải nhìn nhận một điều là chỉ dưới mái nhà Google+, chúng ta mới bộc bạch được những cảm xúc riêng, thật riêng trong lòng mình các bạn nhỉ !

"Anh và em tìm nhau trong hư ảo
Rồi gặp nhau giữa thực tại đời thường...
Anh đã biết, em một lần dang dỡ
Anh thương nhiều và trân trọng em hơn..."


         Đêm về, chúng ta tạm thời quên đi những kinh doanh tính toán, học tập, lao động tìm kiếm cơm áo gạo tiền lo cho đời sống gia đình. Thả lỏng tâm hồn, trào dâng cảm xúc đưa tâm hồn mình trở về miền ký ức nơi chôn nhau cắt rún thưở xưa...

"Cánh cò bay lượn ngoài đồng
Lúa vàng trỉu hạt, tình quê mặn mà...
Đêm trăng, soi bóng bên thềm
Đường thôn rộn rả tiếng cười gái trai...

Hởi cô thôn nữ anh thương
Xong mùa lúa mới, anh đưa mình về...
Mình về bầu bạn cùng anh
Đắng cay anh chịu, ngọt bùi sẽ chia..."


             Trong cái hư ảo của không gian Google+, những nổi niềm riêng được cảm nhận cùng nhau qua những comment rất thật trong lòng mỗi con người chúng ta qua những lần hàn nguyên, chia sẽ (công khai và riêng tư)...

"Em đã hiểu, thơ là niềm cảm xúc
Gửi lòng anh đến cả mọi người...
Tình yêu em là chủ đề muôn thưở
Vì yêu em, anh mãi mãi làm thơ...

Lo âu về một tình cảm chân thành :

"Nếu em hỏi, em ơi đừng hỏi nữa !
Thật chân thành từ cỏi lòng anh...
Một câu hỏi, muôn ngàn câu hỏi !
Anh dịu dàng xin trả lời em :
"Bởi yêu em, anh có một điểm dừng..."

              Vậy đó, "Người làm thơ" từ những nổi niềm riêng của bạn bè trên Google+, từ những cảm thông chia sẽ..., chúng ta đã có chủ đề để làm thơ đăng trên mái nhà chung Google+ phải không các bạn của tôi ?

"Tôi gửi người vần thơ tôi viết vội
Câu, từ như vụng dại một thưở nào
Nhưng người hiểu
Tấm lòng tôi chân thật
Mượn vần thơ gửi đến cho người..."



VỀ "NGƯỜI CẢM NHẬN LỜI THƠ"
         Tạo hóa thật kỳ diệu, con người là một sản phẩm diệu kỳ được tạo ra bởi tạo hóa. Hằng đêm, thay vì phải hòa mình vào cái không khí nhộn nhịp của phố phường, tôi và có lẽ rất nhiều bạn lại thích hòa mình vào cỏi không gian Google+, tìm đọc những comment diễn tả trạng thái, tâm trạng của bạn bè mình... rồi cảm thông, chia sẽ, chân tình khuyên bảo, an ủi với nhau..., thật hạnh phúc phải không các bạn ?

"Thơ ta, đằm thắm dịu dàng
Chân thành trao trọn tình yêu cho người...
Thơ ta, là nổi lòng ta
Yêu người như thuở mẹ về với cha...
Thơ ta, một nổi ngậm ngùi
Yêu người trót đã dỡ dang nữa đời...
Thơ ta, là tiếng lòng ta
Hòa cùng lời nhạc, gửi riêng cho người..."


         Đi sâu và len lỏi vào tâm hồn của chúng ta, có lẽ chỉ có thơ và nhạc. Đọc một khổ thơ diễn đạt tâm trạng của một người bạn, tôi thật sự cảm xúc. Nghe một bài nhạc tôi thật sự chan hòa lòng mình vào lời ca, tiếng hát của người ca sĩ. Tôi đã cảm nhận lời thơ, tiếng nhạc từ một người bạn trong cỏi không gian hư ảo Google+....

"Ta tạ tình em, người con gái
Yêu thơ, mê nhạc, thức cùng ta...
Tay ngà lướt nhẹ trên bàn phím
Say đắm cùng ta dệt lời thơ..."


"Đêm tàn, men rượu đẩm hồn thơ
Loạng choạng, ta say giất ngủ vùi...
Không lời từ tạ, người quen biết
Một đêm nồng thắm, mối tình thơ..."


         Ngày lại qua ngày, đêm lại qua đêm. Từ cảm nhận lời thơ, điệu nhạc, không biết từ lúc nào một tình cảm chân thật đã hình thành trong lòng tôi, niềm thương nhớ về một bóng hình đã chiếm cả tâm hồn tôi...

"Anh chỉ hiểu một điều thật giản dị
Trăm dòng sông, nước vẫn đổ về một biển...
Chim bay đi rồi chim sẽ tìm đàn
Tình thương yêu cũng bắt đầu từ đó
Dòng máu thương yêu, vẫn phải trở về tim..."

"Trái tim anh cần một dòng máu đỏ !
Mang yêu thương, giữ nhịp đập mỗi ngày...
Cho anh được những nghĩ suy nồng cháy
Yêu em nhiều hơn, khi chợt nhớ về em..."

         Vậy đó, từ cảm nhận những vần thơ của bạn bè trên mái nhà Google+ đã dẩn dắt tôi đến một tình yêu thật đẹp với những nhớ thương trong sáng, dịu dàng giữa con người với con người, giúp tôi phần nào quên lãng đi những ưu tư, phiền muộn xảy ra giữa đời thường... 

"Anh thầm lặng, nhưng lòng anh thầm nghĩ !
Ta đã là hạnh phúc của đời nhau...
Dù phía trước, mùa xuân chưa hẳn đến
Nhưng mùa thu vẫn ở lại phía sau ta..."

"Anh thầm lặng, suốt đời vẫn thầm lặng !
Bởi lòng anh đã thật sự yêu em..."



VỀ "NHỮNG MỐI TÌNH THƠ" 
          Đã có "Người làm thơ" và "Người cảm nhận lời thơ" tất nhiên như một định luật đời thường là hình thành "Những mối tình thơ".

          Về "Những mối tình thơ", trước hết chúng ta phải ghi nhận sự trong sáng và tình cảm dịu dàng của hai tâm hồn.... 

"Nơi tình yêu gặp gỡ !
Là nơi một trái tim đi tìm một trái tim...
Rồi từ đó tim biết yêu thương, nhung nhớ
Nhớ về em và em nhớ về anh..."


Sự quan tâm lo lắng giữa hai tâm hồn qua những vần thơ...

"Anh thầm lặng, nhưng lòng anh khao khát !
Được thương yêu, chăm sóc cho em...
Trong mắt anh em vẫn là bé nhỏ !
Giữa cuộc đời đầy bảo táp phong ba..."


Niềm tin yêu hy vọng vào một tương lai...

"Trán anh đã có những nếp nhăn
Nghĩ suy về một mái gia đình...
Có người vợ trẻ bên song cửa
Chép nhạc, làm thơ tạ tình người..."

Và hạnh phúc của phân nữa cuộc đời còn lại...

"Trán anh đã có những nếp nhăn
Hằn sâu một nữa cuối cuộc đời...
Có thơ, có nhạc và em nữa
Hạnh phúc là đây, một kiếp người..."


LỜI KẾT :
          Cuộc đời của mỗi một con người đều có hai trạng thái là "đời thường" và "hư ảo". Tôi chợt nhớ và mượn lời nói của người Nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn nói với Ca sĩ Khánh Ly trong một lần cô trở về Việt Nam :

"Sống trong đời sống cần phải có một tấm lòng... Sau này ở Việt Nam, người ta thường hay nói là phải sống đàng hoàng, tử tế với nhau..."

          Nếu chúng ta sống đàng hoàng, tử tế với nhau, đối xử với nhau bằng một tấm lòng chân thật thì "Những mối tình thơ" sẽ giả từ cỏi "hư ảo" của không gian Google+ để trở thành hiện thực "đời thường" phải không các bạn của tôi ? 

          Lẽ đương nhiên và rất đời thường là chúng ta phải suy nghĩ về cách sống ! sống sao cho phù hợp với những định luật của cuộc đời các bạn nhé...

Trưa ngày 26 tháng 02 năm 2014
Được nữa ngày rảnh rổi, tản mạn với bạn bè Google+ thân thương...
NGUYỄN ANH KHANH

BÀI THƠ ANH KHÔNG THỂ SỐNG

ANH KHÔNG THỂ SỐNG !
Cảm xúc từ bài nhạc Without you dịch lời Việt trong dấu ngoặc đơn


Ca khúc " WITHOUT YOU"

(Thiếu anh !
Em không thể quên buổi chiều hôm đó...
Hay khuôn mặt cũng như anh đang dần xa rời
Nhưng em đoán rằng đó chỉ là cái cách
Câu chuyện tiếp tục...
Anh luôn cười nhưng trong đôi mắt anh
Nỗi buồn hiện rõ...
Hiện lên rất rõ...)



Nếu thiếu anh, em có buồn không em ?
Anh vẫn lạc quan vì anh sống cho đời...
Đời cho anh được gặp rồi thương yêu em !
Thì tại sao anh không sống cho đời...

(Không em không thể quên đi ngày mai
Khi em nghĩ về những nỗi đau trong mình...
Khi em đã có anh nơi đó !
Nhưng rồi lại để anh ra đi...
Và giờ đây sẽ chỉ công bằng
Khi em để anh biết !
Những điều anh nên biết...)


Chuyện ngày mai, em đừng bận tâm lo nghĩ !
Có gì đâu một nổi sầu đau...
Mối tình đầu ngây thơ vụng dại !
Anh biết rồi, em cũng lãng quên đi...

(Em không thể sống !
Nếu cuộc sống thiếu mất anh...
Em không thể sống !
Em không thể hiến dâng nhiều hơn nữa...
Em không thể sống !
Nếu cuộc sống thiếu mất anh...
Em không thể hiến dâng !
Em không thể hiến dâng nhiều hơn nữa...)



Nếu cuộc sống này không còn bóng hình em ?
Anh không thể hiến dâng cho đời được gì nữa...
Thật đơn giản, hiểu không hởi nhỏ ?
Vì cuộc đời anh gắn chặc cuộc đời em...

(Vâng, em không thể quên buổi chiều hôm đó
Hay khuôn mặt cũng như anh đang dần xa rời...
Nhưng em đoán rằng đó chỉ là cái cách
Câu chuyện tiếp tục...
Anh luôn mỉm cười nhưng trong đôi mắt anh
Nỗi đau hiện rõ !
Đúng vậy, hiện lên rất rõ !)


Chiều hôm đó, đôi mắt anh ngời sáng
Anh yêu em, không phũ nhận được nữa rồi...
Miệng mỉm cười nhưng lòng man mác quá
Thoáng gợn buồn, anh nghĩ chuyện mai sau...

(Em không thể sống !
Nếu cuộc sống thiếu đi anh...
Em không thể sống !
Em không thể hiến dâng hơn nữa...
Em không thể sống !
Nếu cuộc sống thiếu đi anh...
Em không thể sống !
Em không thể hiến dâng hơn nữa...)


Anh không thể sống thiếu em được nữa !
Nửa cuộc đời, anh dành trọn cho em...
Xin dâng hiến cho em nguồn hạnh phúc
Dẩu trể tràng nhưng là của riêng em...

(Em không thể sống !
Nếu cuộc sống thiếu mất anh...
Em không thể sống !
Em không thể hiến dâng hơn nữa...)


Anh không thể sống nếu mai này anh lại mất em !
Không, không, không anh không thể sống...

(Không, không, không !
Em không thể sống...)

Anh không thể sống !
Nếu mai này, anh lại mất em...


Cảm xúc từ bài nhạc Without you dịch lời Việt trong dấu ngoặc đơn
Tối ngày 25 tháng 02 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH

BÀI THƠ NƠI TÌNH YÊU GẶP GỠ

NƠI TÌNH YÊU GẶP GỠ


Nơi tình yêu gặp gỡ !
Là nơi một trái tim đi tìm một trái tim...
Rồi từ đó tim biết yêu thương, nhung nhớ
Nhớ về em và em nhớ về anh...


Nơi tình yêu gặp gỡ !
Là nơi có hai mùa mưa nắng giao hòa...
Lời nhớ thương mưa trao cho nắng
Nắng thẹn thùa tiếp nhận hạt mưa thương...


Nơi tình yêu gặp gỡ !
Là nơi có hai tâm hồn đồng điệu...
Thương nhớ nhau từ sâu thẳm con tim
Phải lòng nhau qua điệu nhạc, vần thơ...


Nơi tình yêu gặp gỡ !
Là nơi hai trái tim hòa quyện...
Tình yêu đến, tim chung nhịp đập
Nhịp yêu thương, nhịp thương nhớ, bồi hồi...


Buổi tối ngày 25 tháng 02 năm 2014
NGUYỄN ANH KHANH