HỜN GIẬN
Tôi đã từng có một thời như thế,
như thế để ta mãi nhớ về nhau...
Thôi mà người, cho anh xin lỗi !
Cười lên đi, thật đẹp nhé người
Mùa thu về chờ mình trước ngõ
Anh với người, ta đón mùa thu...
Thôi mà người, cho anh xin lỗi !
Người giận anh thu sẽ héo sầu
Gió sẽ không lay hai nhánh tóc
Nắng sẽ không đẹp ánh mắt buồn...
Người hờn anh thu buồn ủ rủ
Mà mùa thu vốn dĩ đã buồn
Nay người giận, thu buồn hơn nữa
Anh tìm đâu cảm hứng làm thơ...
Người giận anh đêm nằm rũ rượi
Nghĩ miên man rồi lại giận hờn :
"Người gì đâu ăn nói ngông nghênh,
không hiểu được tính tình con gái!"
Đừng giận anh, cho anh xin lỗi !
Một lần thôi không dám hai lần
Mai sau này nói chuyện với người
Anh uốn lưởi bảy lần mới nói...
Này người ơi, mùa thu đẹp lắm
Hờn chi anh, mới biết tính người
Buồn và vui xen lẩn với nhau
Anh mới biết, xin người đừng giận...
Thôi mà người, cho anh xin lỗi !
Cười lên đi, thật đẹp nhé người
Mùa thu về chờ mình trước ngõ
Anh với người, ta đón mùa thu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét