HẠT BỤI THỜI GIAN
Thời gian phũ lớp bụi mờ tóc xanh
Trán hằn sâu những nếp nhăn
Mắt nhòe bởi những tháng năm thăng trầm...
Anh từ hạt bụi tái sinh
Ung dung sống kiếp lãng du một thời
Công danh phó mặc cho đời
Đẩy đưa, đưa đẩy trêu người thế nhân...
Nợ đời xen lẩn nợ tình !
Đa đoan trăm nẻo, phất phơ tháng ngày
Thà làm hạt bụi thủy chung
Không làm làn gió vô tình lãng quên...
Này em, anh đã già rồi
Nhịp đời mõi mệt, nhịp tim nặng nề
Vòng tay nồng ấm ngày xưa
Buông lơi, lạnh lẽo ưu tư đêm dài...
Muốn làm hạt bụi vô tư
Lãng quên khoé mắt, bờ môi nụ cười
Rong chơi cõi tạm tháng ngày
Mai sao về chốn cát bay, bụi mờ...
Muốn làm cây cỏ vô tình
Dững dưng khoé mắt, bờ môi gợi mời
Trời sinh hạt bụi đa tình
Dễ đâu thoát được kiếp đời phong lưu...
Muốn làm tảng đá bên hồ
Dáng ai liểu rủ, mặc ai vóc gầy
Lạnh lùng tơ liểu thướt tha
Mặc cho làn gió trêu đùa lã lơi...
Này em, anh đã già rồi
Chỉ còn mỗi một trái tim ấm nồng
Nhịp tim dẩu có nhặt khoan
Anh xin dành trọn một mình em thôi...
Này em, anh đã già rồi
Thời gian phũ lớp bụi mờ tóc xanh
Trán hằn sâu những vết nhăn
Mắt nhòe bởi những tháng năm thăng trầm...
Ngày 29 tháng 03 năm 2014
Buổi sáng cuối tuần suy ngẩm lại mình, thơ thẩn làm thơ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét