KỶ NIỆM NGÀY XƯA
"Em tan trường về đường mưa nho nhỏ
Anh theo Ngọ về gót giầy lặng lẽ đường quê..."
Thơ Phạm Thiên Thư
Trời tháng mười êm dịu lòng anh
Chợt nhớ lại tháng mười năm trước
Ta thử sống xa nhau một dạo
Tình yêu xưa trở lại ban đầu...
Anh ngày xưa, cao gầy mảnh khảnh
Nhìn cuộc đời hai mảnh ve chai
Thích làm thơ hơn cả học bài
Được vinh dự đọc tên mỗi sáng !
Em ngày xưa, ngoan hiền hết mực
Thường hay nhìn vóc dáng bụi đời
Rồi mỉm cười, nghe đọc tên anh
Lại nhăn mặt, học gì lạ quá ...
Mà vậy đó, anh chàng lạ lẩm
Ôi bụi đời, nhìn thấy hay hay
Rồi lúc nào len lén vào tim
Em lại nhớ, lại mong thấy mặt...
Anh sẽ lại là anh xưa cũ
Thuở làm thơ bên gốc phượng hồng
Gió sân trường thổi tóc em bay
Anh lính quýnh bài thơ viết vội...
Có những ngày tạm quên sách vở
Trốn giảng đường đi dạo cùng em
Con đường vắng, hàng cây rợp mát
Tóc mây bay vướng cặp kính dầy...
Dòng thời gian trôi đi, trôi mãi
Mới đó thôi hơn nửa cuộc đời
Anh bây giờ chửng chạc hơn xưa
Không thay đổi cái tôi một thuở...
Mình hãy sống xa nhau em nhé
Tạm xa thôi, vẫn gặp nhau hoài
Mỗi lần gặp, anh em thật lạ !
Như ngày xưa hai đứa mới yêu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét